Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chú Nhỏ, Mạng Ngươi Thiếu Ta

Khả năng hiểu chuyện của Tô Khả Khả không có gì sai, "hắn" trong miệng của người đàn ông là ám chỉ nhà tuyển dụng.

Vì vậy, cô cười hì hì mà so sánh.

Lòng bàn tay của cô bé còn có chút thịt, chỉ cần nhìn thôi đã cảm thấy xúc cảm rất tuyệt, khiến người ta muốn nắm chặt tay cầm trong lòng bàn tay mà nắn bóp nắn bóp.

"Một trăm vạn! Cố chủ nói nhiệm vụ này hơi khó giải quyết, nếu không cẩn thận sẽ chết thẳng cẳng, nhưng bởi vì cháu là người mới vào nghề, tiền đặt cọc chỉ có hai mươi vạn."

Tần Mặc Sâm : A , không cận thận là sẽ chết thẳng cẳng ? Hắn có đáng sợ như vậy sao?

“Chỉ vì cái một trăm vạn này, liền đem lần đầu tiên của chính mình bán?” Tần Mặc Sâm nhìn cô, lông mày hơi nhíu lại vẻ mặt thoạt nhìn hết sức nghiêm túc, khí tức vô cùng mạnh mẽ làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Tô Khả Khả lại trừng mắt nhìn, không chút áp lực nào nhìn thẳng hắn, hơi bĩu môi, “ Cháu cảm thấy cũng nhiều rồi dù sao thì cháu cũng là người mới, người mới vào nghề bản lĩnh cũng không bằng người lão luyện giỏi, chờ sau này cháu có kinh nghiệm phong phú hơn, trở thành một bậc thầy nổi tiếng trong ngành, muốn cháu ra mặt thì cũng không phải cái giá này, hắc hắc "

Tần Mặc Sâm nhướng mày, thật sự không biết nha đầu này ăn cái gì lớn lên, nói đến loại chuyện này lại có thể bình tĩnh đến vậy, không cho là xấu hổ mà ngược lại là tự hào.

Quả nhiên là...Đơn thuần không dính một hạt bụi trần .

Tô Khả Khả hăm hở nhắc tới nghề nghiệp của mình dễ nhận thấy là đã biến thành một tiểu nói nhảm .

"... Nghề của chúng cháu không phải là một nghề đứng đắn gì trong mắt nhiều người nên tất cả mọi người đều rất coi thấp, dù chúng cháu kiếm được nhiều tiền và không phải đóng thuế nhưng việc kinh doanh của chúng cháu cũng có nhiều rủi ro, cháu cùng sư phụ mỗi lần kiếm được tiền thì một nửa số tiền sẽ được tặng ra ngoài, sư phụ nói, đây là để tích lũy công đức. "

Tần Mặc Sâm cười nhạo trong lòng, nha đầu này xác định nghề nghiệp của mình tương đối chính xác.



Điếu thuốc trong tay đã cháy hết, Tần Mặc Sâm đặt tàn thuốc vào gạt tàn rồi dập tắt, ánh mắt khẽ lóe lên khi nhìn cô.

Phải đến năm phút sau hắn mới nói: "Đừng làm cái này, tôi sẽ cho cháu đến trường, nếu cháu không muốn đi học, tôi cũng có thể tìm cho cháu một công việc tử tế."

Tô Khả Khả sửng sốt, hơi trợn to hai mắt, "Chú, thật là người tốt."

Ngay lập tức, cô nhếch miệng cười và từ chối nói: “Cảm ơn sự tốt bụng của chú, nhưng cháu thực sự rất thích nghề của mình”.

Tần Mặc Sâm vốn đã có chút không vừa lòng, đứa nhỏ này làm sao có thể không biết điều như vậy.

"Không muốn học trung học hoặc đại học như những đứa trẻ cùng tuổi? Cháu có thể gặp gỡ quen biết rất nhiều bạn bè trong trường, và tầm nhìn của cháu sẽ trở nên rộng lớn hơn."

Tô Khả Khả do dự khi nghe điều này.

Trên thực tế, cô ấy đã học gần như tất cả những gì cần học, và bây giờ đi học cũng là có thể.

“Chú à, cháu thật sự có thể gặp rất nhiều bạn trong trường sao?” Tô Khả Khả hai ngón tay đối nhau có chút ngượng ngùng hỏi.

Tần Mặc Sâm khẽ nhướng mày, "Đương nhiên."

Sau khi nghiêm túc cân nhắc, Tô Khả Khả hưng phấn nói: "Vậy lúc về cháu sẽ nói với Sư phụ, cháu muốn ban ngày đi học, ban đêm nhận lệnh!"



Tần Mặc Sâm: ...

“Nếu cháu thật sự muốn nhận lệnh, từ nay về sau chỉ nhận lệnh của một mình tôi.” Tần Mặc Sâm nói xong lời này, hắn sửng sốt.

Tô Khả Khả nghi ngờ nhìn hắn: "Chú, chú có nhiều vấn đề như vậy cần giải quyết sao?"

“Tôi không cần cháu làm cái gì, tôi vẫn sẽ đưa tiền. Thời hạn một tháng .” Tần Mặc Sâm nói xong, lông mày lại bắt đầu nhíu lại.

Hắn cư nhiên giống như những tên khốn trong giới này, bao nuôi một người phụ nữ , còn là một đứa trẻ nhỏ như vậy.

Trong một tháng, cố gắng thay đổi suy nghĩ của cô ấy, nếu không thay đổi được thì sau này cô ấy sẽ nghĩ đến việc hủy hoại bản thân, và hắn sẽ không có hứng thú can thiệp vào chuyện của người khác.

"Không được, chú không được thưởng gì đâu, nếu cháu không làm gì cháu sẽ không lấy tiền của chú đâu. Cháu sẽ tổn thọ mất."

Tô Khả Khả thật dễ thương và ngây thơ khi nói điều này.

Tần Mặc Sâm mặt sa sầm nhìn cô.

Nha đầu này rốt cuộc là ăn cái gì lớn lên?

Như thế nào như vậy ... ngu xuẩn.

“Cháu thực sự không thể không làm loại chuyện đó sao?” Người đàn ông bất thình lình hỏi một câu.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!