Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
hật ra trước năm 5 tuổi Tô Khả Khả không sống ở thôn Hoa Đào.

Năm đó, ông Tô sợ mình không nuôi sống được đứa bé nên đã đưa Tô Khả Khả còn ở trong tã lót đến nhà một người bạn, nhờ vợ của người bạn kia chăm sóc hộ, người vợ kia ôn nhu thiện lương, bánh bao nhỏ Tô Khả Khả cũng được cô nuôi dưỡng rất tốt.

Nếu không, một lão già cẩu thả như ông Tô sao có thể nuôi lớn được một Tô Khả Khả ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy?

Tô Khả Khả lên 5 tuổi đã vô cùng hiểu chuyện, phải biết rằng người bạn kia của ông Tô vô cùng giàu có, trước kia bởi vì chịu ơn ông Tô mới kết một đoạn thiện duyên.

Thế nhưng lúc rời đi bé cưng Tô Khả Khả không hề khóc một tiếng, ngoan ngoãn đi theo ông Tô trở về thôn Hoa Đào, bắt đầu những ngày tháng nghèo rớt mồng tơi của hai người.

Lúc ấy cô bé Tô Khả Khả thấp bé còn có thể đứng lên băng ghế để nấu mì, đâu chỉ có năng lực thích ứng mạnh, năng lực làm việc thậm chí còn mạnh hơn.

Tô Khả Khả gửi tin nhắn xong cũng không trông cậy vào việc chú mình sẽ hồi âm, dù sao thì chú cũng là người bận rộn, hơn nữa những gì cần nói hai người cũng đã nói xong rồi.

Nhưng cô không ngờ rằng màn hình di động vừa mới tắt không đến một phút liền sáng lên.

Tần Mặc Sâm: Sao còn chưa ngủ?

Tô Khả Khả vội vàng trả lời: Con đang chuẩn bị ngủ đây, chú cũng nhớ nghỉ ngơi đi nhé.

Tần Mặc Sâm chỉ 'ừm' rồi không nói gì nữa.

Tô Khả Khả trợn mắt nhìn màn hình lại lần nữa tối đen, sau đó nghĩ đến cái gì lại vội vàng lại click mở, đổi tên ghi chú thành chú Tần.

Sau khi cười hắc hắc hai tiếng Tô Khả Khả nhắm mắt lại, chuẩn bị nghỉ trưa.

Thế nhưng nhắm mắt lại khoảng chừng mười phút, Tô Khả Khả vẫn không thể ngủ được.

Đúng lúc này, Tần Tinh đột nhiên nhỏ giọng hỏi một câu: "Các cậu đều ngủ rồi sao?"

Tô Khả Khả vội vàng trả lời: "Vẫn chưa."

Cô không có thói quen nghỉ trưa, trước kia những thứ cô muốn học rất nhiều, bóng đèn trong nhà lại không đủ sáng, cô liền cố gắng đọc sách vào ban ngày, cho nên giữa trưa cũng không nỡ đi ngủ.

La Mạn cũng đáp lại câu: "Vừa rồi mình có chợp mắt một lát nhưng hiện tại lại không ngủ được nữa."

Ước chừng khoảng mười phút trôi qua, kết quả là ba người đều chưa ngủ.



"La Mạn, có phải cậu ghét mình hay không? Nếu không sao bình thường cậu lại lạnh lùng với mình như thế." Tần Tinh đột nhiên hỏi.

La Mạn một lát sau mới trả lời: "Mình không hề ghét cậu, mình chỉ là không khống chế được sa vào việc học tập."

Câu trả lời nghiêm túc của đối phương lại làm Tần Tinh phụt cười một tiếng.

"Ây da, trước kia mình cũng không phải cố ý không quan tâm đến cậu, mình thật sự là sợ quấy rầy đến cậu, nếu cậu cảm thấy mình không quấy rầy cậu thì sau này mình sẽ để tâm đến cậu nha."

"Quan tâm mình."

Tần Tinh cười ha hả, cười đến mức giống hệt đàn ông, tiếng cười ma tính muốn ngăn cũng ngăn không được, "Ôi má ơi, không ngờ rằng cậu là người thế này đó La Mạn, uổng công mình từng tôn sùng cậu là nữ thần cao lãnh."

"Đúng rồi Tô Khả Khả, thật ra vì sao cậu lại thích La Mạn như vậy, mình cuối cùng cũng đã nhìn ra, cậu đối với cậu ấy là ' nhất kiến chung tình ', mình nói cho cậu biết, mình ghen rồi."

Tô - ngay thẳng - Khả Khả lập tức nói: "Bởi vì trên người cậu ấy có ánh sáng của sao Văn Xương, đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy có người mang theo ánh sáng của sao Văn Xương trên người đó, La Mạn sau này nhất định có thể thi đậu thủ khoa, mình muốn ké một chút ánh sáng của sao Văn Xương trên người cậu ấy."

Tần Tinh bị cô chọc cười, "Với trình độ này thì La Mạn của chúng ta đậu thủ khoa đế đô cũng không thành vấn đề, nhưng ánh sáng của sao Văn Xương là cái quỷ gì?"

"Ánh sáng của sao Văn Khúc đó, người đã được sao chiếu sáng đều là đại học bá, đều có thể thi đậu thủ khoa. Đúng rồi, mình quên nói cho các cậu biết, nghề nghiệp của mình là thầy phong thuỷ, xem tướng xem bói trừ quỷ hóa giải điềm dữ mình đều làm hết."

Tần Tinh cùng La Mạn nghe được lời này đều nở nụ cười, tiếng cười tràn ngập toàn bộ ký túc xá.

"Tô Khả Khả cậu là thầy bói sao? Thật sự làm mình cười chết mất."

"Mượn cát ngôn của cậu, nếu mình thi đại học được thủ khoa, ta sẽ mời cậu uống rượu mừng thủ khoa."

"Má ôi, La Mạn cậu mà cũng biết uống rượu? Nhìn không ra nha.."

Mọi người đều là mấy cô gái 17-18 như hoa nở, ba người hi hi ha ha tiếp tục trò chuyện, tán gẫu vô cùng vui vẻ.

Ngày hôm đó, Tần Tinh thậm chí cũng không rõ vì sao Tô Khả Khả vừa đến, cô cùng La Mạn lại gỡ bỏ khúc mắc trở thành bạn bè chứ? Sau này nghĩ lại, chuyện kia thì tính gì là khúc mắc chứ, cùng lắm chỉ là một cái cúi đầu mà thôi.

Sau khi Tô Khả Khả biết mình là lớn tuổi hơn hai người còn lại, cơ thể nhỏ bé không khỏi thẳng dậy, nói với hai người kia: "Về sau mình sẽ che chở cho các cậu."

La Mạn: "Cậu không nói mình còn tưởng rằng cậu mới 15-16 tuổi, cho nên vẫn là thôi đi, đổi lại chúng mình chăm sóc cậu."

Tần Tinh: "Kém nhau một tuổi nửa tuổi thì gọi chị chị em em cái gì, mọi người đều cùng thế hệ có được không hả? Thế nhưng thật ra mình cũng không ngại các cậu gọi mình là anh Tinh đâu."



Sau đó ba người không biết vì sao lại nói đến chuyện bàn học của Tô Khả Khả.

".. Nói thật mình cũng không tin mấy chuyện nguyền rủa, nhưng chuyện cái bàn kia quả thực rất mơ hồ, ai ngồi chỗ đó cũng đều xảy ra chuyện."

Tần Tinh vẻ mặt nghiêm túc mà dặn dò Tô Khả Khả, "Tóm lại, gần đây cậu cẩn thận một chút, cuộc thi mô phỏng sắp tới rồi, thành tích của La Mạn rất tốt, thành tích của mình cũng không kém, cậu cứ ngồi cùng bàn với bọn mình, sau này không cần ngồi chỗ đó nữa."

La Mạn lại lắc đầu, "Trong lớp dư ra một người, luôn sẽ có người phải ngồi chỗ đó. Nếu như thật sự mơ hồ như vậy, chúng ta hẳn là nên nghĩ cách để thầy giáo thay cái bàn học kia."

Đương nhiên là trong lòng cô cũng là không tin chuyện đó, hiện tại cũng chỉ là xem xét sự việc mà nói thì cô cảm thấy cách làm của Tần Tinh không được thỏa đáng.

Tần Tinh hừ hừ nói: "Lão Triệu có thái độ thế nào đâu phải cậu không biết, thầy ấy căn bản là không tin cái bàn kia có điều cổ quái."

"Là vu chú." Tô Khả Khả đột nhiên nói một câu.

Cô vừa mở miệng, cả hai người đều sửng sốt.

Vu chú?

"Hôm nay lúc mình vừa ngồi xuống liền cảm giác được bên trong cái bàn hẳn là có người giấy, chỉ là buổi sáng thời gian gấp gáp, mình không có thời gian xử lý." Khuôn mặt nhỏ của Tô Khả Khả nghiêm lại, nói: "Các môn phái của huyền học rất nhiều, Vu Cổ phái ở phía nam cũng được coi là một chi trong huyền học, chỉ là bọn họ hàng năm sống ở đất Miêu phía nam, rất ít khi giao lưu với các môn phái khác, cái bàn này bị người khác đặt vu chú, sẽ làm người ngồi đây tâm tình nóng nảy, không có cách nào tịnh tâm, lâu dần sẽ khiến tinh thần hoảng hốt, tự nhiên sẽ dễ dàng xảy ra chuyện."

Nói xong, cô còn nói thầm một câu, "Chỉ là nơi này sao lại xuất hiện vu chú chứ, không phải sư phụ nói Vu Cổ phái đều ở yên trong rừng núi phía nam sao? Chẳng lẽ Vu Cổ phái rời núi.."

Ngữ khí của Tô Khả Khả vô cùng nghiêm túc, hai người Tần Tinh cùng La Mạn không có cách nào lại coi lời này như vui đùa.

Hai người từ trên giường ngồi dậy.

"Tô Khả Khả, cậu nghiêm túc ư?" Biểu tình nhìn cô của Tần Tinh trở nên có chút cổ quái.

Tô Khả Khả cũng từ trên giường ngồi dậy, cong cong mắt, "Mình với sư phụ chính là làm nghề này, không lừa các cậu."

La Mạn không biết nên tin hay không tin, chỉ hỏi câu: "Vậy cậu có biện pháp phá giải vu chú này không?"

Tô Khả Khả gật gật đầu, còn vỗ vỗ ngực mình, vô cùng tự tin mà hếch cằm, "Đương nhiên, một cái vu chú nhỏ mà thôi, mình nhẹ nhàng là có thể phá giải được nó. Chỉ là mình không mang theo đồ, chờ ngày mai đi, ngày mai mình sẽ phá giải nó."

Tần Tinh cùng La Mạn không khỏi liếc nhau, bán tín bán nghi. Thật sự khó có thể tin được, một cô gái đáng yêu thoạt nhìn sạch sẽ ngoan ngoãn lại là một.. thầy bói.

Editor: Team The Calantha
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!