Lưu Diệu Văn đưa Tống Á Hiên tới cổng trường học, Tống Á Hiên tháo dây an toàn xuống xe, Diệu Văn gọi cậu lại, sau đó đưa tay kéo cổ áo cậu lên cao.
Tống Á Hiên chợt nhớ ra đêm qua cực kỳ điên cuồng, lập tức kéo cao cổ áo, trốn ra ghế sau nhìn một lúc. Cậu đang mặc chiếc áo sơ mi cổ trụ, cổ áo vừa vặn che đi dấu vết, nếu không ghé sát vào nhìn gần thì không thấy được.
"Sắp tới mùa hè rồi, đừng để lại dấu trên cổ." Tống Á Hiên nói.
Đôi mắt sâu thẳm của Lưu Diệu Văn đảo qua, không vui lắm. Lúc ở trên giường, nếu Tống Á Hiên bị bắt nạt tới mức không chịu được nữa thì cậu sẽ nghiêng đầu đi cắn gối hoặc là góc chăn, cần cổ dài trắng nõn lộ ra trước mắt Lưu Diệu Văn , sau đó Lưu Diệu Văn luôn hưng phấn một cách lạ thường, không ngừng tiến công mạnh mẽ hơn, hắn cúi xuống cắn vào cổ Tống Á Hiên . Có vài lần Lưu Diệu Văn quá hưng phấn nên không khống chế lực, cắn ra máu, những lúc ấy Tống Á Hiên sẽ rụt người lại, hắn sẽ tiến lại gần liếm đi vết máu trên cổ cậu.
Tình thú vui sướng như vậy mà bị đoạt mất thì Diệu Văn sẽ rất rất không vui.
Nhưng hắn cũng hiểu là Tống Á Hiên còn phải tới trường, học sinh Nhạc Vinh không phải đơn giản, liếc một cái là nhận ra ngay, như thế có lẽ sẽ đem tới phiền toái cho Tống Á Hiên. Tuy Lưu Diệu Văn không sợ phiền nhưng bạn nhỏ nhà mình đang chuẩn bị thi đại học, không nên gây phiền phức thì hơn.
Lúc Tống Á Hiên mở cửa xuống xe thì lại bị Lưu Diệu Văn ngăn lại lần nữa.
"Có chuyện g..." Á Hiên bị Lưu Diệu Văn xoay người qua đè cậu xuống hôn một nụ hôn nóng bỏng.
Tống Á Hiên bị hắn khóa trên ghế xe, suýt nữa không thở nổi. Lúc Lưu Diệu Văn buông cậu ra thì lại vạch cổ áo hôn lên đó, Á Hiên vội đẩy ra, "Chú Văn, cháu còn phải đi học!"
"Ngoan một chút, tôi không làm gì em." Lưu Diệu Văn đè giọng nói.
Tống Á Hiên nuốt nước miếng, xoay đầu sang một bên tiện cho Lưu Diệu Văn hôn. Lưu Diệu Văn để lại vài dấu vết ở trên cổ cậu, sau đó mới buông Á Hiên ra, kéo cổ áo cậu lên một lần nữa.
"Chờ tới khi em lên đại học rồi tôi sẽ không tha cho em đâu." Mắt Lưu Diệu Văn sâu thẳm, Tống Á Hiên nhìn mà phát run.
Lúc Tống Á Hiên xuống xe, chuông vào tiết đúng lúc vang lên, Á Hiên vội vàng chạy vào trong trường.
"Tống Á Hiên."
Tống Á Hiên quay đầu lại nhìn, thấy Tiêu Trình đi đằng sau. Tiêu Trình hôm nay mặc bộ quần áo ngày thường đơn giản, tóc cũng không chải ngược ra sau nữa, lại là cái bộ dạng ất ơ, đúng vẻ một tên học sinh trung học nhà giàu đẹp trai.
Á Hiên hỏi: "Sao hôm nay lại có thời gian rảnh mà đi học thế?"
"Sắp thi đến nơi rồi, phải học hành tử tế." Tiêu Trình thản nhiên đáp, sau đó khẽ quay sang nhìn Tống Á Hiên, nhíu mày.
"Ừ." Tống Á Hiên gật đầu, đi vào phòng học, cậu đã thấy thầy Liêu xuống cầu thang chuẩn bị vào lớp.
"Tống Á Hiên ..." Tiêu Trình gọi cậu.
"Gì?" Á Hiên vừa đi vừa quay đầu lại, khó hiểu nhìn Tiêu Trình. Ánh mắt Tiêu Trình nặng nề nhìn cổ Tống Á Hiên l, cậu ta nhịn xuống, vẻ mặt lạnh đi.
Á Hiên xốc cổ áo lên, cũng chẳng thèm để ý. Tiêu Trình biết quan hệ của cậu và Lưu Diệu Văn, cho dù nhìn thấy cũng chẳng sao.
Nhưng ngoài dự kiến, Tiêu Trình có vẻ rất giận dữ. Lúc Tống Á Hiên đi đến cửa lớp thì Tiêu Trình cản cậu lại, kéo tay cậu chạy ra sân cỏ phía sau tòa nhà lớp học.
"Cậu làm gì vậy?" Tống Á Hiên giật tay ra.
"..." Tiêu Trình dường như hơi luống cuống, không biết nên nói thế nào, cuối cùng cậu ta nhìn vào mắt Á Hiên, nói: "Ai cũng là một cá thể tự do, chuyện này không liên quan tới quyền thế hay địa vị, cho dù cậu chỉ nhất thời cúi đầu chịu thiệt, cũng không có nghĩa là cậu bị tước đoạt tự do và quyền lực của cả đời."
Tống Á Hiên: ".................. Cậu đang giảng triết học đấy à?"
"Tống Á Hiên, trước kia tôi hiểu lầm cậu. Nếu giờ cậu cần sự trợ giúp, tôi lúc nào cũng có thể giúp cậu, đừng tự uất ức chính mình." Vẻ mặt Tiêu Trình cực kỳ nghiêm túc.
Á Hiên khó hiểu nhìn cậu ta, "Tôi uất ức cái gì đâu? Cậu hiểu lầm rồi phải không?"
"Không, do trước kia tôi nghĩ quá đơn giản về Lưu Diệu Văn, hóa ra anh ta còn biến thái hơn tôi nghĩ, thậm chí tôi cũng không biết cậu bị anh ta đe dọa, giam cầm, tra tấn như vậy. Anh ta đang khống chế cậu, ăn mặc, đi lại, đều bị anh ta nắm trong lòng bàn tay, đi ra ngoài còn bị gắn máy theo dõi lên di động. Nếu cậu cứ tiếp tục chịu đựng không phản kháng như thế, tôi không dám nghĩ tới cuối cùng cậu sẽ phải trả giá điều gì."
"Cậu hiểu lầm thực sự đấy." Tống Á Hiên hết nói nổi, chẳng lẽ trong mắt người khác, chú Văn đáng sợ như ma quỷ hóa thân vậy sao? Cậu bị chú Văn đe dọa, giam cầm, tra tấn khi nào vậy?
"Tôi chỉ muốn nói là, nếu cậu muốn chấm dứt tình trạng này, tôi có thể giúp cậu."
Tống Á Hiên không biết nên khóc hay cười, cậu ngừng lại một chút, nói: "Tiêu Trình, chuyện không phải như cậu nghĩ."
"Tôi biết hết rồi, vừa rồi tôi cũng thấy, cậu luôn mạnh miệng bảo Lưu Diệu Văn là bạn trai, nhưng quan hệ giữa hai người liệu có ngang hàng như lời cậu nói không? Lúc đối mặt với Giang Tử Mặc, cậu toàn nhượng bộ, luôn tự uất ức bản thân mà thỏa mãn mọi yêu cầu của anh ta...."
Cậu cứ ngoan ngoãn mặc cho anh ta ức hiếp như thế, tôi đau lòng.
Nhiều lần giành hạng nhất, học tập vô cùng xuất sắc, đối xử ôn hòa với người khác, tâm địa thuần khiết lương thiện, nhưng lại bị người kia nắm trong lòng bàn tay mà ức hiếp, khiến cho Tiêu Trình không thể nhắm mắt làm ngơ.
Những điều Tiêu Trình nghe đồn trùng khớp với những gì cậu ta chứng kiến, khiến cho cậu ta không thể đứng yên nhìn Tống Á Hiên tiếp tục sống như vậy.
Nếu như trước kia, Tiêu Trình nghe thấy những lời đồn đó vẫn còn chưa tin và do dự, thì giờ đây cậu ta đã hạ quyết tâm.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...