Một trăm ngày trước kỳ thi đại học, khắp nơi trong trường treo băng rôn biểu ngữ, bảng đen cuối phòng học nào cũng bị con số 100 này chiếm cứ.
Hồi hộp, mịt mờ, phấn khích, chờ mong...
Tống Á Hiên đã trải qua một lần cho nên cậu chẳng cảm thấy gì cả. Trừ cậu ra, còn có các giáo viên ở Nhạc Vinh cũng không mặn mà gì với việc động viên học sinh, bởi vì đa số học sinh ở đây sau khi học xong đều ra nước ngoài học các trường quốc tế, hoặc về nhà kế thừa gia nghiệp.
Cho nên đối với học sinh Nhạc Vinh, chúng cảm thấy phấn khích chờ mong nhiều hơn là mịt mờ lo lắng.
Tiêu Trình rất ít khi tới trường, Á Hiên nghe Lâu Việt nói, hình như là cậu ta đã kế nghiệp kinh doanh của gia đình, mỗi tuần chỉ đến lớp học vài tiết rồi lại về, ấy thế mà cứ mỗi lần kiểm tra chất lượng cuối tháng, Tiêu Trình vẫn cứ đứng top 5.
Tống Á Hiên thầm nghĩ, cậu chỉ học cùng Tiêu Trình, học cùng lớp này một đoạn thời gian ngắn nữa thôi.
Nhưng khi cậu nhận được tin nhắn từ Tiêu Trình, Á Hiên hơi ngây người.
"Tống Á Hiên, tôi thích cậu."
Chỉ năm chữ ngắn ngủn mà làm Á Hiên sửng sốt nguyên ngày, cậu xem lại vài lần cũng chưa dám tin đây là do Tiêu Trình gửi. Tiêu Trình ngứa mắt cậu không phải ngày một ngày hai, lại thêm chuyện của Tiêu Đồng và Lưu Diệu Văn khiến cậu ta càng ghi hận Tống Á Hiên.
Vả lại, đã lâu rồi Tiêu Trình không tới trường, cho dù đến cũng chỉ gục mặt xuống ngủ, một tuần có thể trò chuyện với Tống Á Hiên dăm ba câu đã là nhiều lắm rồi, sao có thể gửi tin nhắn như thế này cho cậu được.
Á Hiên vò đầu bứt tai, không nghĩ ra liền kệ không quan tâm nữa.
Qua hai ngày, Tiêu Trình lại về trường học, cậu ta mặc một thân chính trang chỉnh tề, tóc vuốt ngược về phía sau lộ ra trán, tây trang cắt may vừa người tôn dáng người cao ráo, Tống Á Hiên nhìn mà thấy sững sờ.
Tiêu Trình lách qua sau lưng cậu đi vào chỗ ngồi bên trong, tiện tay đặt một phần cơm trưa lên bàn Tống Á Hiên, "Tiện tay nên mua, tôi không ăn nên cậu ăn đi."
Á Hiên ngẩn ra, một lúc sau mới gật đầu nói cảm ơn, Tiêu Trình không để ý, đẩy hai chồng sách trước mặt ra ra rồi úp mặt xuống ngủ.
Tống Á Hiên không lên tiếng, không biết Tiêu Trình về trường để làm gì, chẳng lẽ để nằm úp sấp ngủ một giấc? Ngủ trên bàn học ở trường thì ngon hơn ngủ ở nhà hả?
Á Hiên mở túi nilông ra, phát hiện bên trong toàn món mình thích ăn, cậu kinh ngạc quay đầu nhìn Tiêu Trình đang úp mặt nằm ngủ ở bên cạnh. Tống Á Hiên rũ mắt, thu lại những cảm xúc phức tạp rồi yên lặng ngồi ăn cơm.
Cậu hy vọng là do mình nghĩ nhiều.
Tiêu Trình đến trường ngủ hết một tiết, lại ngồi lờ đờ nghe giảng hết một tiết nữa, cuối cùng nhận một cú điện thoại sau đó đi luôn.
Tan học, Á Hiên lại nhận được một tin nhắn của Tiêu Trình, "Cơm trưa mua theo khẩu vị của cậu, có ăn được không?"
Tống Á Hiên nhíu mày, bấm vào số cậu ta để gọi điện qua, di động tút tút hai tiếng, lập tức bắt máy.
"Tống Á Hiên?" Tiêu Trình kinh ngạc.
"Tiêu Trình." Á Hiên dừng một chút, cậu không biết thái độ kinh ngạc của Tiêu Trình là thật hay giả vờ, nhưng cậu vẫn phải nói chuyện này cho rõ ràng.
"Về sau đừng gửi cho tôi mấy tin nhắn kiểu như vậy, Tiêu Trình, tôi coi cậu là bạn, nếu cậu còn như thế thì chúng ta không thể tiếp tục làm bạn nữa."
"Chúng ta là bạn khi nào? Mà không đúng, tin nhắn gì cơ?"
Tống Á Hiên cười lạnh, cúp điện thoại.
Ngay sau đó Tiêu Trình gọi lại,Á Hiên không bắt máy, trực tiếp hủy cuộc gọi. Cậu vừa đi được hai bước thì lại có tin nhắn, "Tống Á Hiên cậu nói cho rõ ràng đi, tin nhắn gì?"
Á Hiên nhìn cái tin nhắn này và hai cái tin nhắn liền phía trên, cậu nhíu mày, chụp màn hình rồi gửi cho Tiêu Trình.
Sau đó di động của cậu yên lặng, Tiêu Trình không gọi lại nữa.
Đêm đó, gần 12 giờ, di động của Tống Á Hiên lại vang lên, nhưng mà cậu không để ý vì đang bận cắn góc chăn khóc nấc, thứ đang đi vào trong thân thể khiến cậu không nghĩ được chuyện gì khác nữa.
Ngày hôm sau mở điện thoại ra xem, Tống Á Hiên phát hiện lại có thêm hai tin nhắn, một cái từ tối qua, một cái vừa nhận sáng nay.
"Tôi không muốn làm phiền cậu, tôi nghĩ rất lâu mới có đủ dũng khí nói ra, nếu cậu không thích thì coi như tôi chưa từng nói chuyện này."
"Chào buổi sáng."
"Làm sao vậy?" Lưu Diệu Văn ôm thắt lưng cậu, dùng giọng trầm thấp hỏi.
"Không có gì, tin nhắn spam vớ vẩn thôi." Tống Á Hiên tắt di động, quay đầu lại hôn Lưu Diệu Văn, sau đó xuống giường chuẩn bị đến trường.
Liên tiếp một tuần liền, Tiêu Trình không đến trường, nhưng ngày nào cũng đều đặn gửi tin "Chào buổi sáng" và "Ngủ ngon" tới di động của Á Hiên. Tống Á Hiên gọi điện lại thì Tiêu Trình không bắt máy.
Tống Á Hiên căn bản không biết Tiêu Trình đang giở trò quỷ quái gì, cậu thực sự bị làm phiền đến phát điên, chỉ sợ chú Văn nhìn thấy thì lại lên cơn ghen cho mà xem.
Tan học, Tống Á Hiên chặn Lâu Việt lại, hỏi, "Dạo này Tiêu Trình đang làm gì vậy?"
"Ủa, không phải là đang bận việc ở công ty sao?" Lâu Việt không hiểu gì cả, "Hình như đang học việc với ba ảnh đó."
Á Hiên trầm ngâm, sau đó lắc lắc đầu, không hỏi thêm nữa.
Lúc Tiêu Trình về trường, thấy Tống Á Hiên thì muốn nói lại thôi, Tống Á Hiên lạnh lùng nhìn cậu ta, Tiêu Trình tránh né, không dám nhìn vào mắt cậu.
Tống Á Hiên hỏi: "Rốt cuộc cậu muốn làm gì vậy?"
Tiêu Trình im lặng hồi lâu không trả lời, Á Hiên nhíu mày, "Tôi không biết cậu muốn làm gì, nhưng đừng có nhắn tin như thế nữa, tôi có bạn trai đó."
"Cậu thật sự nghĩ đó là bạn trai cậu?" Tiêu Trình cười nhạo.
"Cậu có ý gì?'
"Cho dù là độ tuổi hay thân phận địa vị, nhìn thế nào thì cậu cũng chỉ là một... mà Lưu Diệu Văn nuôi ở bên cạnh mà thôi." Cụm từ kia, Tiêu Trình vẫn là không tàn nhẫn nói ra.
"Vậy thì liên quan gì tới mấy tin nhắn cậu gửi?" Tống Á Hiên truy hỏi.
Tiêu Trình lại im lặng, nhìn vào mắt Á Hiên, giống như đang khắc chế rất nhiều cảm xúc phức tạp, Tống Á Hiên nhất thời không hiểu. Qua hồi lâu, Tiêu Trình rời mắt đi, nhìn vào tờ đề thi trống không chưa làm câu nào trên bàn, "Sau này sẽ không gửi nữa, coi như tôi chưa từng nhắn gì cả."
"Vậy thì tốt." Tống Á Hiên cũng thu tầm mắt lại, ngồi đọc sách.
Tiêu Trình siết chặt nắm tay, tầm mắt cứ vô định nhìn vào tờ đề thi, thật lâu sau vẫn không thể tập trung được.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...