Sáng sớm, ánh mặt trời rơi xuống mái nhà, cây cối và con đường nhỏ khiến chúng đều được phủ một lớp nắng vàng nhàn nhạt, những bông tuyết được chiếu sáng lấp lánh, cả thế giới nhuộm một màu trắng vàng long lanh khoan khoái nhẹ nhàng.
Tống Á Hiên hắt hơi một cái, mở mắt ra, cậu cảm thấy toàn thân mình như bị đông cứng lại, chẳng có một chút độ ấm nào.
"Hắt xì!!" Cậu tỉnh hẳn, lạnh quá nên muốn co người lại, nhưng vừa mới động đậy thì toàn thân vang lên tiếng rắc rắc như giẫm lên lá cây khô.
Cậu vươn tay ôm cái người còn lạnh hơn mình đang nằm bên cạnh, "Chú Văn?"
Lưu Diệu Văn còn đang ngủ, thân thể hắn còn lạnh hơn cả Tống Á Hiên, Á Hiên ôm một lúc cảm thấy không đúng lắm. Cậu đưa tay sờ trán Lưu Diệu Văn, nóng.
Tống Á Hiên hoảng hốt cắn răng cố bò dậy, lúc này mới phát hiện ra điều hòa lạnh vẫn để như vậy từ tối hôm qua. Hai người bị đông thành hai cái tủ lạnh, cậu chỉ thấy lạnh phát run, còn Lưu Diệu Văn thì lạnh tới phát sốt.
Cậu cuống quít cầm điều khiển đổi thành chế độ sưởi, sau đó mặc quần áo vào đi lấy nhiệt kế.
Lúc cậu xuống giường thực sự đứng không nổi, suýt thì ngã sấp mặt ra đất. Tống Á Hiên cắn răng lết từng bước xuống lầu, lấy thuốc cảm và nước ấm đem lên lầu.
Cậu kẹp nhiệt kế cho Lưu Diệu Văn, rồi đắp thêm chăn cho hắn. Tới lúc bỏ nhiệt kế ra nhìn, 38 độ 4.
"Chú Văn, chú Văn." Tống Á Hiên gọi vài lần, Lưu Diệu Văn không phản ứng, cậu đành nâng đầu Lưu Diệu Văn lên để hắn uống thuốc.
Một lát sau, cậu lại đo nhiệt độ lần nữa, thế mà lại sốt cao hơn, những 38 độ 6. Nếu vẫn còn tiếp tục sốt, có lẽ phải đưa chú Văn đi bệnh viện.
Lúc Lục Thất tới, Tống Á Hiên nhờ Lục Thất hỗ trợ đưa Lưu Diệu Văn đi bệnh viện. Lục Thất đứng bên giường, nhìn Tống Á Hiên,rồi nhìn Lưu Diệu Văn đang hôn mê bất tỉnh, nói: "Không phải chứ, Tống thiếu gia, hôm qua anh đưa cho cậu tờ giấy kia không phải là để cậu khiến thiếu gia..."
Chưa dứt lời, Lục Thất thấy mặt trời chân lý chói qua tim, cảm thấy trận bán sống bán chết sáng nay của mình thì ra là như thế, bảo sao thiếu gia nhà mình lại giận, hóa ra là do anh chuẩn bị tờ giấy kia cuối cùng lại là cho Tống Á Hiên dùng.
Lục Thất mang vẻ mặt quái dị nhìn Tống Á Hiên, do dự hỏi: "Tống thiếu gia, anh đưa tờ giấy cậu có xem không?"
"Không xem hết." Tống Á Hiên đỡ Lưu Diệu Văn dậy, mặc áo khoác dài vào cho hắn.
"Vậy sau đó cậu có rửa sạch sẽ không?"
"Cái gì?" Tống Á Hiên vừa vội vàng vừa ngẩng đầu nhìn Lục Thất.
Lục Thất hơi nóng nảy, "Thì cái bên trong ấy... Không rửa sạch sẽ phát sốt."
Tống Á Hiên hiểu ra ý của Lục Thất, cậu mất tự nhiên cúi đầu, tiếp tục cài nút áo cho Lưu Diệu Văn, "Chắc là rửa sạch rồi." Dù sao thì sáng nay lúc cậu rời giường cũng không cảm giác thấy có gì không khỏe, chắc tại tối hôm qua chú Văn đã rửa giúp cậu rồi? Nghĩ tới đây, cậu đỏ lựng mặt.
Lục Thất thấy Tống Á Hiên đỏ mặt, nghĩ là mình tò mò quá nhiều rồi, ngậm miệng không nói gì nữa. Anh lại nhìn thiếu gia, ánh mắt thay đổi, nếu sớm biết là như vậy, đánh chết anh cũng phải đưa tờ giấy cho thiếu gia mới đúng.
Chỉ kém nhau một chiêu mà thiếu gia nhà anh bị người ta đè??!!
Lục Thất cẩn thận đỡ Lưu Diệu Văn lên xe, Lưu Diệu Văn bị sốt đỏ bừng mặt, lúc di chuyển dường như không thoải mái nên cứ nhíu mày suốt.Tống Á Hiên ôm hắn vào ngực, dùng nhiệt độ cơ thể của mình để sưởi ấm cho hắn.
Tới bệnh viện, bác sĩ khám rồi chẩn đoán cảm lạnh, mắng cho Lục Thất một trận tơi bời, "Cậu đã biết là thiếu gia nhà cậu thân thể không tốt, thể chất kém hơn người bình thường, cậu lại còn để cậu ấy bị cảm lạnh! Cậu chăm sóc thiếu gia kiểu gì thế??"
Lục Thất cúi đầu nhận sai, "Vâng là do lỗi của cháu, bác sĩ khám lại cho thiếu gia lần nữa đi ạ."
Bác sĩ Trương mấy năm nay đều phụ trách theo dõi sức khỏe cho Lưu Diệu Văn cho nên ông rất hiểu thể chất của hắn, ông kiểm tra lại cẩn thận lần nữa rồi mới đi.
Tống Á Hiên ngồi cạnh giường, Lục Thất tiễn bác sĩ Trương đi rồi quay về phòng bệnh, dùng ánh mắt tôn trọng nhìn Tống Á Hiên, "Tống thiếu gia, cậu ăn sáng không, anh đi mua về."
"Vâng, chú Văn cũng chưa ăn gì, anh mua nhiều một chút, ăn cái gì nhẹ nhẹ thanh đạm thôi." Tống Á Hiên nghĩ Lưu Diệu Văn tỉnh lại chắc sẽ đói nên bảo Lục Thất mua nhiều.
Lục Thất một lời khó nói hết, gật đầu sau đó ra ngoài.
Tống Á Hiên ngồi cạnh giường, cảm thấy xương sống thắt lưng chân cẳng đều đau ê ẩm, sáng nay phát hiện chú Văn sốt nên mải chuyện đưa đi bệnh viện, cậu không chú ý tới thân thể của mình, bây giờ mới giật mình nhận ra toàn thân đều đau nhức, cậu không chống đỡ nổi nữa, tựa vào bên giường.
Cậu nắm một tay Lưu Diệu Văn, chậm rãi xoa, chờ Lưu Diệu Văn tỉnh lại.
Lưu Diệu Văn uống thuốc, ra một thân mồ hôi rồi mới tỉnh lại. Tống Á Hiên vui mừng ngồi thẳng lên, "Chú Văn, tỉnh rồi sao? Cảm thấy khá hơn chút nào không?"
Lưu Diệu Văn mê mang, nhíu mày hỏi: "Tôi làm sao vậy?"
"Sốt, tối hôm qua không tắt điều hòa, chắc bị lạnh quá nên ốm."
Lưu Diệu Văn nghe xong thì đen sì cả mặt, Tống Á Hiên cẩn thận hỏi: "L... làm sao thế?"
Lưu Diệu Văn lạnh mặt định giật kim truyền trên tay ra, Á Hiên kinh hãi ngăn lại, Lưu Diệu Văn không kiên nhẫn, trực tiếp rút kim ra.
"Chúng ta đi về."
Tống Á Hiên luống cuống, Lưu Diệu Văn căn bản không để ý tới cậu, hắn đứng dậy mặc quần áo. Á Hiên tức ngực, quát lên: "Anh đừng có liều được không? Còn chưa hết sốt, về lại sốt nặng hơn thì làm sao bây giờ?"
Lưu Diệu Văn ngừng động tác, lạnh mặt nhìn cậu, Tống Á Hiên trừng mắt, hạ thấp giọng xuống: "Truyền nốt bình này xong về, nhé?"
Lưu Diệu Văn im lặng nhìn cậu, một lúc sau thì mặt nặng như chì trở lại giường bệnh, Tống Á Hiên gọi y tá tới cắm kim truyền nước cho Lưu Diệu Văn một lần nữa.
Lúc Lục Thất về, Diệu Văn đang nhắm mắt nằm trên giường, Lục Thất không chú ý, anh đặt đồ ăn lên bàn, nói: "Tống thiếu gia, về sau cậu nhẹ nhàng một tý, thân thể thiếu gia không tốt, cậu ấy sẽ không chịu được nếu cậu gây sức ép quá."
Nói xong anh lấy gói cháo trong túi đồ ăn ra, than thở: "Đây cũng là lần đầu tiên của thiếu gia, ở phía dưới dễ bị thương, cậu xem, lần này bị sốt rồi đấy, dù có nôn nóng thế nào thì cậu cũng phải làm xong dạo đầu đã chứ."
Lục Thất đau khổ, không biết nói thế Tống Á Hiên có hiểu hay không, anh thở dài, tiếp tục lải nhải: "Tống thiếu gia, hôm qua cậu để ý bên dưới thiếu gia có chảy máu hay không? Sao mãi mà chưa hạ sốt thế này?"
Nói xong anh vươn tay thử sờ trán Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu mở choàng mắt ra, Lục Thất kinh hãi: "Thiếu gia, cậu tỉnh rồi??"
"Lục Thất!" Lưu Diệu Văn ngồi dậy, vớ cái gối ném mạnh ra, "Mẹ kiếp! Cậu nói thêm một câu nữa thôi, tôi gửi cậu tới chỗ Vương Văn Bân!"
"Tôi im, tôi im!" Lục Thất kinh sợ nhảy chồm chồm ra phía sau, lập tức làm động tác kéo khóa miệng.
"Cút nhanh!" Lưu Diệu Văn tức giận đùng đùng, chỉ ra cửa.
Lục Thất co giò chạy biến.
Tống Á Hiên hơi xấu hổ, nghe cuộc đối thoại vừa rồi cậu mới biết hóa ra Lục Thất hiểu lầm cậu ở phía trên. Cậu đưa mắt dò xét nhìn Lưu Diệu Văn, thấy mặt hắn u ám đen kịt, cậu thấp giọng nói: "Em không biết anh Lục nghĩ thế, em sẽ giải thích rõ ràng lại cho anh ấy."
Lưu Diệu Văn nhíu mày nhìn cậu, sau đó sắc mặt hắn trở nên khác thường, "Em... có không?"
"Dạ?" Tống Á Hiên nghi hoặc.
"Có thấy khó chịu chỗ nào không?"
"Không." Á Hiên trả lời xong thì thấy mặt Lưu Diệu Văn càng khó coi, vì thế nhanh trí bẻ cua, "Có! Thắt lưng đau điếng, chân còn tê rần đây này! Em.... phía dưới của em cũng không thoải mái."
Lúc này sắc mặt Lưu Diệu Văn mới bình thường lại một chút, không thể có chuyện sau lần đầu tiên hôm qua, hắn phát sốt hôn mê bất tỉnh, mà Tống Á Hiên bị gây sức ép cả đêm vẫn còn tung tăng bay nhảy vui vẻ trước mặt hắn được.
Hắn càng nghĩ, mặt càng khó chịu, lại còn được cả tên ngáo ngẫn Lục Thất kia nữa, cái thể loại thiếu tầm nhìn như thế nên sớm tặng qua bên kia cho bớt việc.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
#tacgia:Lục ca à no zuo no die why you try :v