Tống Á Hiên nhờ Lưu Diệu Văn lấy đoạn video giám sát ở trong phòng giáo vụ, nơi bảo mật đề thi. Tiếc rằng trên màn hình chỉ xuất hiện một người mặc áo đen che mặt, cho dù có thể chứng minh đề thi đã bị đánh cắp nhưng lại không thể chỉ đích danh Trương Vỹ Ý và Châu Tự làm.
Lưu Diệu Văn: "Tôi có thể giúp em."
Tống Á Hiên lắc đầu nói: "Em muốn tự giải quyết."
Lưu Diệu Văn nhìn cậu, không nói gì. Á Hiên nghiêng đầu hôn lên khóe miệng Lưu Diệu Văn, "Tin tưởng em, em có thể tự xử lý mà."
Cậu không thể mãi ỷ lại vào chú Văn, chú Văn có thể che chở cậu cả đời, nhưng cậu không thể đứng mãi dưới sự che chở ấy cả đời được.
Ngày hôm sau tới trường, chuyện Tống Á Hiên nói xấu Châu Tự đã bị đồn ầm lên. Tống Á Hiên nghe loáng thoáng, cảm thấy năng lực hóng drama của đám học sinh sinh này quá mạnh, chỉ một đêm đã đối hướng sự thật.
"Tống Á Hiên lớp 11-1 mày có biết không, lần vừa rồi thi không được hạng nhất, thế là quay ra vu khống Châu Tự gian lận."
"Tao có nghe, với lại nghe bảo Tống Á Hiên ghen ăn tức ở suýt nữa xé nát bài thi của Châu Tự. Lần trước thi được hạng nhất nó cứ vênh vênh váo váo mãi, tao còn tưởng nó sẽ luôn giữ cái hạng nhất ấy cơ."
"Á Hiên không hòa thuận với đám cùng lớp, đến tận bây giờ cũng chẳng có người bạn nào, ngay cả Tiêu Trình cũng suýt nữa đánh nhau với nó đấy."
"Tiêu Trình đánh nhau giỏi mà, sao không đánh chết mịa nó luôn đi."
Tống Á Hiên nghe hết những lời đồn nhảm đó, ngồi lặng im trên ghế, bây giờ cậu không có căn cứ cụ thể, không thể vạch trần bộ mặt thật của Châu Tự được.
Bên này cậu tạm thời không hành động, bên kia Châu Tự lại đang náo loạn cả lên. Cậu ta bước lên bục giảng quay mặt xuống dưới lớp, sau đó xoay đầu nhìn Tống Á Hiên.
"Tống Á Hiên, cậu cho tôi một lời xin lỗi đi, tôi không làm ra chuyện gì đáng xấu hổ, cậu lại vu oan cho tôi. Trước khi thi tôi đã ôn tập hộc máu mồm như thế nào ai ai cũng đều nhìn thấy cả, sao cậu lại bảo rằng tôi gian lận? Hừ, tôi chép bài của ai mới được điểm cao như vậy? Chép của cậu à?" Châu Tự cười lạnh.
Trong lớp, tất cả âm thanh rì rầm đều ngưng bặt, mấy chục đôi mắt đồng loạt nhìn Á Hiên và Châu Tự.
Châu Tự thấy mọi người nhìn, nói tiếp: "Tống Á Hiên, tôi hiểu tâm trạng tụt hạng của cậu, nhưng cái hạng nhất đâu mãi thuộc về cậu được? Cũng không mãi thuộc về tôi, mà thuộc về ai có năng lực thật sự. Tất cả học sinh ở đây đều đang nỗ lực để giành lấy niềm vinh dự ấy, chứ không giống như cậu, không tự kiểm điểm chính mình lại còn đi trách người khác."
Chỗ ngồi của Tống Á Hiên là ở hàng thứ tư của dãy bên phải sát hành lang, cậu thả người tựa vào lưng ghế, vỗ tay: "Tài hùng biện khá lắm, tôi phải thừa nhận rằng điểm ngữ văn của cậu là điểm thật, nhưng các môn khác... nếu tốt được như tài ăn nói của cậu, thì cậu đã không làm bậy."
Châu Tự bị Á Hiên mỉa, nổi giận đùng đùng, cậu ta chỉ tay thẳng mặt Tống Á Hiên: "Cậu còn nói bậy bạ nữa à? Dù thế nào hôm nay cậu cũng phải cho tôi một lời xin lỗi."
Tống Á Hiên: "Nếu không xin lỗi thì sao?"
"Nếu cậu không xin lỗi thì đừng nghĩ tới chuyện tiếp tục học ở Nhạc Vinh nữa."
Châu Tự buông lời đe dọa xong thì đi xuống khỏi bục giảng, Tống Á Hiên mở đề thi, chuẩn bị luyện đề. Tiêu Trình ngồi bên cạnh, vẻ mặt sung sướng khi người khác gặp họa: "Mục tiêu công kích của cả lớp."
Tống Á Hiên sực nhớ ra, hỏi một câu: "Châu Tự là người thế nào?"
Tiêu Trình: "Bây giờ cậu mới mở mồm hỏi cơ đấy."
Tống Á Hiên: "Vừa rồi cậu ta đe dọa tôi đấy thôi, cậu ta nói ra câu đó chứng tỏ có ô dù."
"Cậu có biết người đằng sau cậu ta là ai không?", Tiêu Trình nói, "Ba cậu ta là Giám đốc Phòng Giáo dục & Đào tạo Kim Thành."
"Ồ." Tống Á Hiên gật đầu, nói: "Nhưng tôi cũng đâu có kém, phía sau tôi có chú Văn."
Tiêu Trình không thể tin được mà nhìn Tống Á Hiên, thấy Á Hiên mặt vẫn không đổi sắc, Tiêu Trình khinh khỉnh nói: "Ừ thì công nhận, Lưu Diệu Văn dính tới hắc đạo nhiều hơn, làm ăn chân chính thì chẳng được là bao, còn trong tối thì..."
Tống Á Hiên lườm cậu ta cháy khét, lạnh giọng cảnh cáo: "Tiêu Trình, đừng để tôi nghe được câu này lần thứ hai."
"Làm ơn mắc oán." Tiêu Trình xụ mặt, ném di dộng cho Tống Á Hiên.
"Đây là cái gì?" Tống Á Hiên cầm lấy, nhíu mày hỏi.
Tiêu Trình nghiêm mặt xoay đầu đi, lại úp sấp xuống bàn ngủ, Á Hiên lại nhìn chiếc di động, chần chừ mở màn hình lên, trên đó đang hiển thị giao diện của một diễn đàn.
Tống Á Hiên trượt trượt màn hình, phát hiện ra đó là diễn đàn của trường đại học Kinh Đô, điều làm Tống Á Hiên ngạc nhiên hơn chính là tiêu đề của topic mà Tiêu Trình đã mở sẵn cho cậu, tiêu đề là: "Bài tập của học sinh trung học, học vị tiến sĩ cũng bó tay."
Ngay sau đó là liên tiếp các hình ảnh được đăng tải trên topic ấy, Tống Á Hiên kinh hãi, trong ảnh là đề thi, ánh sáng rất kém nhưng cũng đủ để thấy rất rõ ràng. Đây chính xác là đề thi cuối kỳ của cậu, Tống Á Hiên vội xem tiếp, cái topic này được post lên một tuần trước khi kỳ thi diễn ra.
Tống Á Hiên lướt ngón tay trượt xuống dưới, chủ topic là tiến sĩ chuyên ngành toán học ở Kinh Đại, hắn nói rằng ảnh chụp do một đàn em gửi cho, bảo là đề thử nghiệm của trường học.
Mấy lầu trên đều sợ hãi than: Bây giờ học sinh trung học thi khó thế!? Xấu hổ thay cho người tự xưng là tài tử của Kinh Đại như tôi."
Tống Á Hiên không kiên nhẫn, lướt qua hết mấy cái bình luận kiểu này. Kế tiếp mấy lầu dưới đều là học sinh của Kinh Đại, có nghiên cứu sinh, có tiến sĩ, bao nhiêu người mà không ai giải được đề.
Chủ topic đăng bài tìm giúp đỡ, dù sao hắn chỉ am hiểu toán học, các môn khác thì không giỏi. Vì thế, bình luận phía dưới tràn ngập các phương pháp giải đề, bình luận lên top có nhiều người trả lời nhất chính là phương pháp giải đề của Châu Tự.
Đề thi ở Nhạc Vinh do các giáo viên từng khối lớp cùng nhau thảo luận ra đề, không có chuyện đụng đề thi với nơi khác, dù sao những trường khác cũng không thể ra đề thi khó như Nhạc Vinh được.
Nhưng đề đã bị lộ trước khi diễn ra kỳ thi, kết hợp với video ghi hình, Á Hiên đã đoán được gần hết.
Trương Vỹ Ý trộm đề ra, nhưng gã chỉ biết mỗi môn toán, các môn khác thì không rành, vì thế gã xin sự giúp đỡ của đàn anh bên Kinh Đại. Có lẽ Trương Vỹ Ý đã nói đây là đề thử nghiệm, cho nên đàn anh mới post lên diễn đàn trường.
Topic này đã sớm lắng xuống rồi, không cố ý đi tìm thì căn bản sẽ không thấy.
Tống Á Hiên tắt di động, đẩy về phía Tiêu Trình, nói: "Cảm ơn."
Tiêu Trình bất động như đang ngủ, Tống Á Hiên xoay đầu, lại đụng phải ánh mắt của Châu Tự, Châu Tự cười lạnh, Tống Á Hiên cũng nhướn mi cười đáp trả.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
#tacgia:ok xong 84 chương, còn 100 chương nữa, má \=)))))))))))))))))