Lục Thất đi đón Tống Á Hiên, hớn hở nói: "Tống thiếu gia, anh nói cho cậu nghe chuyện này vui cực, chú Văn của cậu hôm nay ở nhà thử làm món nộm khoai tây, nhưng mà... hahaha, cậu ấy nhất định là có hiểu lầm lớn đối với món này, hahaha, cắt miếng khoai tây to thế này này hahahaha." Lục Thất buông tay lái, giơ một nắm đấm lên, cười phớ lớ.
Tống Á Hiên nín lặng, một lát sau giơ điện thoại lên, nói: "Em ghi âm rồi."
Lục Thất: "...."
Lục Thất: "Tống thiếu gia, chúng ta ở cùng một chiến tuyến mà? Thôi được, được, là anh sai, là anh sai được chưa!"
Tống Á Hiên: "Muốn em không nói chuyện này cho chú Văn cũng được thôi, nhưng anh phải trả lời em một câu."
"Tống thiếu gia, cậu cứ hỏi tự nhiên, Lục Thất biết sẽ trả lời."
"Được, anh nhìn xe đằng trước đi." Tống Á Hiên hỏi, "Anh với chú Văn mở một công ty khoa học kỹ thuật đúng không?"
"À, đúng vậy."
"Nếu em muốn có một đoạn video theo dõi, anh có thể lấy giúp em được không?"
"Được chứ, nhưng sao chuyện này cậu không đi nhờ thiếu gia cho nhanh."
Lục Thất không dễ bị lừa, cậu lại không muốn nói với chú Văn cho lắm, cậu cảm thấy nếu nói là: "Lần này em thi không tốt, không phải là do em không làm được, mà vì tên giành hạng nhất đã gian lận, chờ em vạch trần cậu ta, em sẽ là thứ nhất." Nếu nói như vậy thật sự rất đáng ngờ, chú Văn sẽ hoài nghi vì sao cậu phải làm vậy, rồi cậu sẽ trả lời thế nào? Nói rằng: "vì em muốn thấy anh mặc quần da" ư?
Không cần mặt mũi nữa hay sao, Tống Á Hiên!
Có thể nghĩ đến một mục tiêu nào khác to lớn hơn không! Cả ngày cứ nghĩ bậy nghĩ bạ gì đâu!
Lục Thất tiếp tục nói: "Tống thiếu gia, trình độ về mảng kỹ thuật của thiếu gia đã đạt đến xuất thần nhập hóa rồi, cậu nói với thiếu gia, thiếu gia chắc chắn sẽ rất vui."
"Em biết." Tống Á Hiên gật đầu.
Khắp nhà đều được lắp đặt các thiết bị công nghệ cao làm cho cậu trầm trồ không thôi, chỉ cần búng tay một cái là chú Văn có thể hack máy tính điện thoại của người khác, ngay cả camera giám sát mà cũng có thể điều khiển, tùy ý muốn xem liền xem.
"Tống thiếu gia, anh lắm miệng nói một câu thôi. Tính tình của thiếu gia ấy mà, cậu ấy rất thích người khác nhờ vả, nếu cậu đi nhờ thiếu gia, cậu ấy chắc chắn rất vui. Còn chuyện này mà bị thiếu gia phát hiện ra, cậu ấy lại nổi trận lôi đình, đến lúc ấy sợ là đến cả Tống thiếu gia cũng không dỗ được."
Tống Á Hiên đồng tình gật đầu.
Lục Thất bày ra bộ dáng của người từng trải, nói: "Tống thiếu gia thực sự quá ngoan luôn ấy, cậu cứ nổi loạn với thiếu gia đi, giận dỗi ổng nhiều vào, thiếu gia chẳng những không giận cậu mà còn cưng chiều cậu hơn ấy."
Lục Thất thầm nghĩ: Thiếu gia, tôi chỉ giúp cậu tới đây thôi, cuối năm phải tăng tiền thưởng đấy.
Tống Á Hiên gật gật đầu, đột nhiên hỏi: "Anh Lục có mấy người bạn gái rồi? Có vẻ rất có kinh nghiệm."
"Phụt..." Lục Thất ôm ngực, như thể vừa bị dính đòn chí mạng. Trước khi gặp Tống Á Hiên, anh chính là bà mẹ già của Lưu Diệu Văn, cái gì cũng đến tay, kinh nghiệm cưng chiều người khác là do anh phải chăm sóc Lưu Diệu Văn bao nhiêu năm mà ra! Vì dỗ thiếu gia nhà mình, bao nhiêu năm qua nào dám quen bạn gái, nhưng lại thu hoạch được kỹ năng dỗ dành cưng chiều người khác level max.
Bị ép mà nên thôi! Cho nên Tống thiếu gia à, sự xuất hiện của cậu cứu vớt cuộc đời anh!
Tống Á Hiên không hiểu ánh mắt Lục Thất, vì thế không nói chuyện nữa.
Lúc về nhà, Lưu Diệu Văn đang ngồi ở trên sofa nhìn laptop. Lục Thất chưa vào cửa đã đi về. Tống Á Hiên tháo cặp sách xuống, ngồi xuống bên cạnh Lưu Diệu Văn.
Lưu Diệu Văn nhìn cậu, nhíu mày: "Áo khoác đâu?"
"Cởi bỏ trên xe, quên cầm ra."
Lưu Diệu Văn nói: "Đi mặc thêm áo đi."
"Ừm." Tống Á Hiên đứng dậy về phòng cầm một cái áo khoác mặc thêm vào.
Cô Thúy vẫn đang làm cơm tối, Tống Á Hiên lấy sách vở ra, ghé vào bàn trà làm bài tập. Trên sàn nhà trải thảm lông mềm mại, Tống Á Hiên ngồi xếp bằng trên thảm, vừa làm bài tập vừa kéo ngăn tủ dưới bàn ra lấy đồ ăn vặt.
Lưu Diệu Văn ngồi ở một bên khẽ hừ lạnh một tiếng, Tống Á Hiên không quay đầu lại, mới ăn hai miếng vội vàng nhét lại vào ngăn tủ. Lưu Diệu Văn ngồi bên cạnh Tống Á Hiên, Á Hiên cầm sách vở nhích nhích lại gần hắn.
Lưu Diệu Văn liếc mắt nhìn cậu, tiếp tục xem laptop. Một lát sau, Tống Á Hiên lén đến gần, đem lưng dựa vào chân Lưu Diệu Văn.
Cậu duy trì tư thế này không nhúc nhích, cúi đầu nghiêm túc làm bài, khóe miệng cong cong.
Khoảng nửa giờ sau, cô Thúy gọi vào ăn cơm. Lưu Diệu Văn buông laptop xuống, dùng chân khẽ đụng vào Tống Á Hiên, nói: "Đi ăn cơm."
"Dạ." Tống Á Hiên có hơi tiếc nuối đứng dậy, khóe mắt liếc nhìn chân chú Văn một lát rồi lặng lẽ thu về.
Vừa ăn cậu vừa nghĩ, đợi tới lần thi hạng nhất tiếp theo ít nhất phải hai tháng nữa, lúc đó là thi giữa kỳ. Bây giờ cậu nôn nóng không chờ kịp để được thưởng.
Tắm rửa xong xuôi cậu leo lên giường ủ chăn trước, chờ Lưu Diệu Văn đi ra. Lúc Lưu Diệu Văn nằm xuống, Tống Á Hiên chủ động tựa vào ngực hắn, ôm một lúc lâu mới ngẩng đầu lên nhìn Lưu Diệu Văn.
Lưu Diệu Văn nhướn mi, hỏi: "Hôm nay có chuyện gì muốn nói với tôi?"
Lúc ăn cơm, Lưu Diệu Văn nhận được một tin nhắn của Lục Thất: "Thiếu gia, Tống thiếu gia nhờ tôi giúp mà tôi không có đồng ý, giao cho cậu cả đấy, phải nắm chắc cơ hội."
Lưu Diệu Văn cảm thấy, hẳn là đợt tết vừa rồi Lục Thất đã cùng mẹ xem quá nhiều phim thần tượng, Tống Á Hiên là người của tôi, chẳng phải tôi muốn làm gì thì làm sao? Tống Á Hiên dám từ chối không?
"À, có một chuyện." Tống Á Hiên nói, "Ừm... em muốn có một đoạn video theo dõi ở trường học."
"Ừm, được."
"Á?" Đồng ý luôn?
Lưu Diệu Văn nhíu mày, cúi đầu hôn môi Tống Á Hiên "Á Hiên nhi, về sau nếu muốn cái gì cứ nói với tôi, của tôi thì cũng chính là của em."
"Ưm... vâng." Tống Á Hiên bị hôn đến quay cuồng, cậu nhớ tới lời Lục Thất nói, cậu càng nổi loạn, chú Văn sẽ càng chiều cậu. Quả nhiên đúng là như vậy.
Tống Á Hiên cảm giác như đã tìm thấy nhược điểm của Lưu Diệu Văn, lòng mừng thầm, nhưng chỉ chốc lát sau cậu lại không vui nổi. Dưới giường chú Văn chiều bao nhiêu thì lúc lên giường đòi lại bấy nhiêu, mỗi lần cứ như muốn phá kỷ lục Guinness, Tống Á Hiên không chịu được.
Nhưng dù cho cậu có không chịu được như thế nào, cậu vẫn không dám nói "không". Mỗi lần bị bắt nạt cũng chỉ cằn nhằn dăm câu, sau đó không có ý kiến gì nữa.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...