Một ngày trước Tống Á Hiên nhờ Lục Thất dán giúp mấy câu đối và chữ cầu phúc, hôm giao thừa, trong nhà chỉ có Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên, nhưng như vậy cũng rất vui vẻ.
Á Hiên mặc một chiếc áo phao màu đỏ, trong hệt như Bé Phúc*, tỏa ra không khí vui mừng.
*Linh vật thế vận hội Bắc Kinh 2008.
Ngày 30 tết, hai người bọn họ không làm gì cả, cùng nhau chuẩn bị một bữa cơm đoàn viên. Nấu từ sáng sớm tới tối mịt, lúc Lục Thất tới, thấy hai người kia đã đói hoa mắt mà vẫn chưa ăn cơm.
"Thiếu gia à, cậu đi nghỉ ngơi đi, để tôi làm cho." Lục Thất bất đắc dĩ xắn tay áo, nhận lấy cái sạn trong tay Lưu Diệu Văn.
Lưu Diệu Văn đen mặt tháo tạp dề ra, hắn ra phòng khách thì thấy Tống Á Hiên đang ôm đồ ăn vặt xem TV, Á Hiên thấy hắn đi ra, lập tức giấu đống đồ ăn đi.
"Lấy ra đây."Lưu Diệu Văn từ trên cao nhìn xuống, nghiêm mặt nhìn cậu.
Tống Á Hiên cười lấy lòng, "Em chưa ăn nhiều đâu, mới ăn một chút xíu thôi, em còn đợi anh làm cơm mà."
Lưu Diệu Văn nhớ tới đống hỗn độn trong phòng bếp, sắc mặt càng không tốt. Buổi sáng nay, hắn tràn đầy tự tin tuyên bố sẽ chuẩn bị cơm tất niên, hắn lên mạng tìm hướng dẫn, thậm chí dùng cân điện tử cân đo đong đếm tỉ mỉ từng bước theo công thức.
Lưu Diệu Văn vẫn mặt nặng mày nhẹ, Tống Á Hiên nhét một miếng bánh quy vào miệng Lưu Diệu Văn, cười nói: "Ăn lót dạ một chút đi, tý nữa ăn tiếp."
Tống Á Hiên cảm thấy, cậu đừng mong chờ chú Văn làm cơm thì hơn, may mà có Lục Thất ở đây, cơm tất niên năm nay coi như còn ăn được.
Vài ngày đầu năm mới qua đi thật nhanh. Lưu Diệu Văn rốt cuộc không nhịn nổi, kêu cô Thúy đến, sau đó thức ăn hàng ngày trở về trạng thái bình thường, không còn là những đống màu đen kịt không rõ hình thù nữa, lúc này Lưu Diệu Văn mới cảm thấy thoải mái hơn.
Đống pháo hoa mà Lưu Diệu Văn mua đủ phóng từ đêm 30 tháng Chạp tới hết 15 tháng Giêng, Tống Á Hiên chơi rất đã ghiền.
Thời điểm đi học lại sau tết, Tống Á Hiên lần đầu tiên cảm thấy sao trường học lại nhàm chán đến thế, chẳng bằng ở nhà cùng chú Văn ăn ăn uống uống, buổi tối đốt pháo hoa rồi sau đó ôm nhau đi ngủ.
Trừ cái lần không thể khiến Lưu Diệu Văn mặc quần da, Tống Á Hiên không quan tâm tới điểm thi lắm, thi ra sao cũng là cố gắng của chính cậu, cho nên cậu không tiếc nuối.
Nhưng sau khi bước vào lớp, cậu lại phát hiện ra ánh mắt mọi người nhìn mình rất khác thường.
Tống Á Hiên không quan tâm, buông cặp sách xuống, lấy sách ra chăm chú ngồi đọc. Giờ tự học buổi sáng, thầy chủ nhiệm Liêu rất kích động công bố xếp hạng điểm thi: Đứng thứ nhất, Châu Tự, đứng thứ hai, Tống Á Hiên.
"Đã nói rồi mà, chỉ có anh Tự của chúng ta mới có tư cách giành hạng nhất." Có người đắc ý nói.
Á Hiên cúi đầu nhìn bài thi của mình, câu cuối cùng trong đề toán cậu bị trừ mất 2 điểm, chính 2 điểm này làm tổng điểm của cậu thấp hơn Châu Tự. Chỉ có Châu Tự là người làm đúng câu cuối cùng ấy, đa số học sinh còn lại đều tạch.
Tuy Tống Á Hiên bị trừ 2 điểm, nhưng thực tế đây là một câu hỏi tư duy phân nhánh, không có đáp án tiêu chuẩn. Bao nhiêu năm giới toán học không tìm ra đáp án chính xác, cho nên Á Hiên đã trả lời đáp án cậu cho là đúng, không thể nói đó là sai. Cậu giải theo một phương pháp hiếm gặp, phương pháp này không được nhiều người sử dụng, nhưng Tống Á Hiên lại cho rằng đây là đáp án phù hợp nhất.
Lúc giáo viên Toán đang giải thích đề thi, thầy lấy luôn bài thi của Châu Tự để giải thích cho học sinh. Giáo viên Toán liên tục khen ngợi Châu Tự, khen tới mức Châu Tự cười toe toét.
Cậu ta tràn ngập đắc ý nhìn Tống Á Hiên, mặt sắp song song với trần nhà.
Tống Á Hiên thản nhiên liếc cậu ta một cái, không để ý nữa. Tiết thể dục buổi chiều đổi thành tiết tự học, trong lớp ồn ào như chợ vỡ, Á Hiên thì nằm úp sấp làm bài tập. Bỗng nhiên, di dộng của cậu nhận được một tin nhắn số lạ. Tin nhắn viết: "Châu Tự đã biết đề từ trước, thầy Trương cho cậu ta xem."
Tống Á Hiên nhìn nhìn dãy số, buồn cười nhìn thoáng quanh lớp. Trong trường, người biết số điện thoại của cậu chỉ có ba người, một là Tiêu Trình, hai là thầy Liêu chủ nhiệm lớp, người thứ ba là một nam sinh tươi sáng khen cậu đẹp trai trong ngày đầu tiên cậu tới lớp 11-1, cậu ta tên là Lâu Việt.
Đó là một cậu bạn rất nhiệt tình đáng yêu, lúc cậu ta muốn biết số điện thoại của Tống Á Hiên, Tống Á Hiên lập tức cho ngay.
Lâu Việt chạm mắt Á Hiên, nhe răng cười nhìn cậu. Tống Á Hiên cúi đầu, nhắn tin lại: "Cậu có chứng cứ?"
"Tôi không có chứng cứ, chỉ tình cờ nghe được Châu Tự nói chuyện điện thoại."
Thì ra là vậy, Tống Á Hiên nhìn cái tên Châu Tự đang đắc ý đến vểnh đuôi kia. Không phải cậu khinh thường học sinh của Nhạc Vinh, mà bởi vì đời trước cậu cũng học tại trường này, cho nên cậu thừa biết rằng, khi đó không một học sinh nào trong trường có đủ khả năng giải câu hỏi đó. Cuối cùng giáo viên ra đề bảo, sợ các em thi được điểm tối đa sẽ tự mãn kiêu ngạo cho nên mới cố ý ra đề như vậy.
Không loại trừ khả năng Châu Tự thật sự làm được, nhưng khả năng này quá thấp.
"Cảm ơn cậu." Á Hiên nhắn lại.
"Không cần cảm ơn, tôi chỉ biết là cậu đáng ra mới là hạng nhất, cố lên~"
Tống Á Hiên khúc khích cười, Tiêu Trình vẫn nằm úp mặt bên cạnh ngủ, bỗng nhiên bị tiếng cười đánh thức. Cậu ta mở mắt nhìn Tống Á Hiên, sau đó đứng lên, cầm lấy vở bài tập toán mà Á Hiên vừa mới làm xong.
"Cho tôi mượn chép."
Tống Á Hiên lườm cậu ta một phát, không nói gì. Cậu thoáng nhìn qua bài thi đã vo viên thành một cục của Tiêu Trình, vừa rồi thầy Liêu đọc, Tiêu Trình đứng hạng tư toàn khối.
Theo như lời Lâu Việt nói, đừng nhìn Tiêu Trình cả ngày cà lơ phất phơ, xao lãng việc học, nhưng thực ra Tiêu Trình chưa bao giờ rớt khỏi top 5. Thành tích này đã làm bao nhiêu người muốn đuổi mà đuổi không kịp rồi.
Tiêu Trình chép xong, nhìn Tống Á Hiên cười nhạo một tiếng: "Lần này thi không tốt? Bị thằng chó Châu Tự kia leo lên đầu?"
"Ngoài ý muốn thôi, có điều... ngẫm lại thấy hơi thiệt."
Cậu không đạt hạng nhất cho nên cũng không thể đòi chú Văn thưởng. Ngẫm lại, cậu không cam tâm, cậu vẫn chưa nói điểm thi của mình cho chú Văn, hạng hai hơi dọa người.
Sau khi tan học, Tống Á Hiên thu dọn sách vở chuẩn bị đi về, Châu Tự lại cầm bài thi ngồi xuống chỗ cậu.
"Tống Á Hiên , tôi muốn nói chuyện với cậu về đề này, cách giải của tôi không giống với thầy giáo." Cậu ta cười cười đặt lên bàn Á Hiên, nhướn mày chờ đợi.
Tống Á Hiên liếc nhìn tờ đề, đó là đề Vật Lý, tiết cuối vừa rồi thầy dạy Lý vừa giảng về nó. Tờ đề của Châu Tự chi chít đáp án, quả thật cách giải không giống thầy giáo lắm.
Nhưng đa phần lại giống với cách mà Tống Á Hiên giải, chỉ có một số chỗ không gọn ghẽ bằng Á Hiên, nhưng thế là đủ để thầy dạy Lý cho Châu Tự full điểm rồi.
Tống Á Hiên buông cặp sách xuống, nói: "Cách làm của cậu chính xác rồi, thầy cũng cho cậu full điểm còn gì."
"Tôi biết là chính xác, nhưng sao thầy lại phải dạy cách giải rườm rà như vậy?"
Tống Á Hiên nhìn mà buồn cười, nói: "Bởi vì cách giải của cậu nếu không phải đã có bằng nghiên cứu sinh chuyên Lý thì làm sao nghĩ ra được."
"Sao cậu lại biết?" Châu Tự nhăn mày.
Tống Á Hiên không đáp, nhìn nhìn bài thi của của Châu Tự, phát hiện ra các câu khác cũng dùng công thức giải rất ngắn gọn, có một số kiến thức mà học sinh cấp 3 còn chưa được tiếp xúc.
Lúc này Á Hiên mới hoàn toàn tin lời Lâu Việt nói, nháy mắt cậu cảm thấy rất tức giận không thể kiềm chế, lạnh giọng hỏi: "Bài thi này là của cậu, chữ viết là của cậu, nhưng phương pháp giải thì có thật sự của cậu không?"
Sắc mặt Châu Tự thay đổi, cậu ta sầm mặt, "Cậu có ý gì? Không vượt qua tôi nổi nên định hắt nước bẩn vào tôi à?"
"Không phải tôi vượt cậu không nổi, mà bởi vì cậu đã biết đáp án trước rồi."
"Cậu ăn ốc nói mò! Tống Á Hiên! Tôi cảnh cáo cậu, muốn vu khống cho tôi thì phải có chứng cứ. Nếu cậu ghen ghét tôi vì tôi đạt hạng nhất thì lần sau cậu có thể cố găng vượt qua tôi! Đừng có vu oan giá họa!" Châu Tự căm phẫn, giống như là đang uất ức.
Mọi người trong lớp đang xem kịch, nghe thấy câu nói của Châu Tự liền cảm thấy Tống Á Hiên càng rõ ràng là một tên hèn hạ đáng khinh.
'Đúng vậy, Tống Á Hiên, đừng có ghen ăn tức ở, chỉ là một cuộc thi thôi mà, cậu nghiêm trọng thế."
"Thi không tốt thì đã làm sao, lại còn bày đặt trách móc người khác, cậu không biết nhục à?"
"Đúng thế, Châu Tự luôn đạt hạng nhất, cậu vượt sao nổi."
Tống Á Hiên đứng dậy đeo cặp sách lên, thản nhiên lướt qua, sau đó dừng lại ở phía sau Châu Tự, "Đừng để tôi bắt được thóp của cậu, không thì cậu chết chắc."
Nói xong, cậu đi về, không đề ý tới những lời bàn tán phía sau nữa.
Châu Tự hơi hoang mang, nhưng mà chuyện này vẫn luôn là bí mật, tuyệt đối sẽ không bị ai phát hiện ra. Vì vậy, cậu ta yên tâm quay ra nói cười với đám bạn.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
#tacgia:Dơ bẩn (¬_¬)