Lưu Diệu Văn rút tay ra, sửa sang lại quần áo cho Tống Á Hiên, sau đó kéo Tống Á vào trong nhà.
"Diệu Văn" Tiêu Đồng bước về phía trước một bước, không nhịn đươc lên tiếng.
Lưu Diệu Văn không để ý, tiếp tục đi vào, hắn ấn lên cái đồng hồ tròn trên tay, cánh cửa từ từ đóng lại.
"Diệu Văn, em không niệm tình bao năm của chúng ta hay sao? Trước khi đi cô chú đã dặn thế nào, em quên rồi?" Tiêu Đồng hô to, nhưng y vẫn phải trơ mắt nhìn cửa dần đóng lại.
Lưu Diệu Văn vẫn đối xử vô tình với y như thế, , chưa bao giờ để vào mắt. Năm đó, vì một sai lầm của y mà Lưu Diệu Văn nhớ tới bây giờ, nhưng ai mà có thể mãi đứng nhìn người mình yêu mà không động thủ?
Dù anh có đối xử với em tốt thế nào đi nữa, em cũng không nhìn anh lấy một cái, thằng nhóc miệng còn hôi sữa kia dựa vào cái gì?
Nếu nó cũng phản bội em, em còn đặt nó lên đầu tim mà cưng chiều như thế nữa không?
Nếu nó giống như anh, vậy em cũng sẽ đối xử với nó giống như đã đối xử với anh chứ?
Tiêu Đồng lảo đảo lùi về phía sau, nhìn cánh cửa đã đóng lại, ngọn đèn ấm áp bên trong hắt lên khuôn mặt tươi cười bi thương của y. Y cúi đầu, nắm chặt lòng bàn tay, bỗng dưng cười lạnh thành tiếng.
Lưu Diệu Văn như là không hề để ý chuyện vừa rồi, một tay kéo eo Tống Á Hiên lại, bế cả người cậu lên.
Tống Á Hiên đột nhiên bị ôm lên, cậu bị chú Văn ném xuống giường. Cậu nằm đó, chỉ thấy chú Văn đã cởi áo ra rồi, thân thể yếu ớt tái nhợt lúc trước giờ đã có cơ bắp rắn chắc, không rõ ràng lắm, nhưng cũng loáng thoáng hiện ra tám khối cơ bụng, vô cùng đẹp.
Tống Á Hiên chớp chớp mắt, cho tới khi Lưu Diệu Văn lại gần hôn môi cậu, cậu mới nuốt nước miếng, nói: "Chú Văn, cháu thương lượng với chú một chuyện nhé."
"Ừ." Lưu Diệu Văn thấp giọng ừ một tiếng, cởi cái áo rộng thùng thình của Á Hiên xuống tới bả vai, hôn lên bờ vai trắng nõn lộ ra kia.
"Chú cho cháu sờ một chút đi, chỉ... chỉ ... một chút thôi..." Tống Á Hiên dựng một ngón tay, thấy Lưu Diệu Văn khựng lại nhìn chằm chằm cậu, cậu lại chậm rãi rụt tay về, xấu hổ đỏ mặt lên.
"Ha ha..." Lưu Diệu Văn cười khẽ, "Á Hiên nhi, em có những ham thích gì, cứ nói ra, tôi sẽ thỏa mãn em."
"Cũng không có gì đâu..." Mắt Tống Á Hiên lấp lánh, ấp úng nói không thành lời.
"Vậy được, em nói đi, trên người tôi có chỗ nào em không thích, không muốn nhìn, không muốn sờ?"
Lưu Diệu Văn thâm sâu nhìn cậu, vô tình cố ý dùng chân cọ Tống Á Hiên, trong chốc lát Á Hiên đã nóng hết cả mặt, tay và mắt không biết phải đặt đi đâu.
Lưu Diệu Văn tận lực phát ra sức hấp dẫn, cậu không chống đỡ nổi. Nếu như cậu là tướng quân thời cổ đại mang binh đi đánh giặc, chỉ cần quân địch thả một Lưu Diệu Văn ra, thì cậu chẳng còn đánh đấm được gì nữa. Lưu Diệu Văn chỉ cười một cái, cậu lập tức thua tơi bời, buông vũ khí trực tiếp đầu hàng.
Quá hèn rồi đi,Tống Á Hiên!
Tống Á Hiên đỏ mặt, Lưu Diệu Văn siết chặt cằm cậu, cậu ngước cổ lên nhìn hắn. Cậu thẹn quá hóa giận, vùng vằng nói: "Phạm quy."
Lưu Diệu Văn: "Á Hiên nhi, em vô lý quá, đẹp trai là lỗi của tôi à?"
Bàn tay Lưu Diệu Văn bóp miệng Á Hiên, Tống Á Hiên chỉ có thể "ưm ưm" nửa ngày mà không nói nên lời. Lưu Diệu Văn cười hỏi: "Hửm? Là lỗi của ai?"
Tống Á Hiên chặn tay Lưu Diệu Văn lại, bực bội nói: "Là lỗi của tạo hóa đã nặn ra người đẹp trai như anh, gây họa cho trần gian!"
"Tôi chỉ gây họa cho mình em mà thôi."
Lưu Diệu Văn kéo tay Tống Á Hiên đặt lên bụng hắn, tay hắn chụp lên tay Á Hiên, chậm rãi nắm tay cậu sờ khắp bụng hắn.
Một vòng, hai vòng... Đầu ngón tay ấm áp phác họa lại hình dạng cơ bụng, Lưu Diệu Văn lặng lẽ căng chặt cơ bụng lên để hình dạng hiện ra rõ ràng hơn.
"Á Hiên nhi, chỗ này, cả chỗ này nữa." Tay của Lưu Diệu Văn cầm tay Tống Á Hiên đi xuống dưới, cười nói, "Tất cả chỉ để cho em sờ."
Năm ngón tay Lưu Diệu Văn đan vào tay Tống Á Hiên, dẫn dắt cậu chuyển động lên xuống.
Tống Á Hiên cắn đôi môi đỏ mọng, lông mi run rẩy.
Trống ngực cậu đang đập thình thịch, nhiệt độ như thể lan từ lòng bàn tay lên đến trên ngực, cậu không nhịn được nhìn mặt Lưu Diệu Văn. Lúc này, Lưu Diệu Văn đang cắn chặt quai hàm, trên trán là một lớp mồ hôi mỏng, hắn đang ẩn nhẫn, khoái trá, đôi môi mím thành đường thẳng.
Sexy muốn chết!
Tống Á Hiên kích động, tay tăng thêm lực, Lưu Diệu Văn hừ mạnh một tiếng rồi giao nộp đạn dược.
Tống Á Hiên buông tay, lớn tiếng nói: "Cái này không thể trách em được, là do anh..." Cậu không dám bảo chú Văn thời gian quá ngắn, nhưng mặt
Lưu Diệu Văn vẫn cứ là đen thui. Hắn đen mặt ngồi dậy ôm cậu vào phòng tắm cùng tắm rửa sạch sẽ.
Tống Á Hiên một lần nữa nằm lên giường, không dám động vào vảy ngược của Lưu Diệu Văn. Cậu ngoan ngoãn kéo chăn lên tới cằm, chờ Lưu Diệu Văn xoay người qua ôm lấy cậu.
Lưu Diệu Văn đưa lưng về phía cậu một lúc lâu, mãi sau mới xoay người lại, kéo Tống Á Hiên ôm vào lòng.
Á Hiên cong cong khóe mắt, mỹ mãn nhắm mắt đi ngủ
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
#tacgia:Hahahahahahaha tôi cười vào mặt chú, xin hỏi xuất **** sớm phải chữa thế nào, gấp, online chờ \=))))))))))))))))))))