Nghe xong, thật lâu Tống Á Hiên không lên tiếng, tay cậu đặt lên vết sẹo trên thắt lưng Lưu Diệu Văn vuốt ve cái vết lồi xấu xí ấy, trong lòng cậu như bị cái gì đó chặn lại, nghèn nghẹn làm cậu không thở nổi.
"Chú Văn." Cậu cúi đầu gọi một tiếng, cũng không biết phải làm gì, cứ gọi như vậy thôi.
"Á Hiên nhi, đừng sờ lung tung." Lưu Diệu Văn đè tay cậu lại, cảnh cáo một tiếng.
Tống Á Hiên thu tay lại, cậu quỳ gối ngồi bên giường ôm cổ Lưu Diệu Văn, khẽ hạ một nụ hôn lên khóe môi hắn, "Nếu gặp được chú sớm hơn thì tốt rồi."
Lưu Diệu Văn ôm cậu vào ngực, cười: "Gặp sớm để làm gì?"
Tống Á Hiên nghĩ nghĩ, nói: "Nuôi chú."
"Lá gan không nhỏ." Lưu Diệu Văn khẽ liếc nhìn cậu, "Á Hiên nhi, tôi phát hiện ra gần đây lá gan của em càng lúc càng lớn, trước kia sợ tôi như vậy, sao giờ hết sợ rồi?"
Tống Á Hiên bật cười: "Trước kia là do cháu còn nhỏ không hiểu chuyện, chú Văn đừng có tính toán như vậy chứ."
"Nếu tôi muốn tính toán thì sao?"
"Vậy thì phải chịu thôi, người cũng ở trong tay chú rồi, chú muốn làm gì mà chẳng được." Giọng cậu càng ngày càng nhỏ, tới chữ cuối thì hoàn toàn không nghe thấy âm thanh nữa.
Lưu Diệu Văn không nhịn được cười, người trong lòng mới nói mấy câu, cảm giác buồn bã vì những hồi ức vừa rồi đã tan biến không còn một dấu vết, hắn cúi xuống dịu dàng hôn lên môi cậu.
Không cần em phải gặp tôi từ sớm, bây giờ gặp là vừa đúng lúc.
Ngày thứ ba Lưu Diệu Văn từ cục cảnh sát trở về, hắn lại bị bên đó gọi đi, Tống Á Hiên sống chết đòi đi theo.
Vừa mới đặt chân vào cục, đội trưởng Dương vẫy vẫy tay, "Đến đúng lúc lắm, vụ án có tiến triển mới."
Lưu Diệu Văn gật đầu, không hề thấy bất ngờ. Mà vẻ mặt của đội trưởng Dương lại rất phức tạp, anh ta nói: "Bên cảnh sát chúng tôi đã bắt được người đàn ông ra tay vào phút cuối cùng trong video kia, theo lời khai từ gã, Hoa Duẫn Giang là người đứng phía sau giật dây."
"Thuê kẻ khác giết người, vu oan giá họa, thực sự là những chuyện mà Hoa Duẫn Giang có thể làm ra." Lưu Diệu Văn cười lạnh.
"Sáng nay Hoa Duẫn Giang đã bị cảnh sát bắt, nhưng gã không thừa nhận, trừ lời khai của tên được thuê kia thì không có bất kỳ chứng cứ nào để chứng minh việc này do Hoa Duẫn Giang nhúng tay."
Không có chứng cứ, nghĩa là khi Hoa Duẫn Giang tiến hành giao dịch đã không để lại dấu vết gì, giọng nói, tin nhắn, thông tin chuyển khoản... Nếu thật sự là Hoa Duẫn Giang làm, có thể làm đến nước này cũng sẽ không dễ dàng để bản thân bị bắt.
Lưu Diệu Văn cười nhạo, không nói gì.
Đội trưởng Dương tiếp tục nói: "Vậy nên chúng tôi vẫn không thể loại bỏ nghi ngờ đối với anh được, Lưu Diệu Văn, hôm nay gọi anh qua đây là bởi Hoa Duẫn Giang muốn gặp anh."
"Sao ông ta lại muốn gặp chú?" Tống Á Hiên nghi ngờ hỏi, sợ Hoa Duẫn Giang lại giở trò.
Lưu Diệu Văn cười nói: "Bởi vì tôi đã chuẩn bị cho gã một món quà."
Cửa phòng gặp mặt mở ra, Lưu Diệu Văn đi vào thì thấy Hoa Duẫn Giang đang ngồi trước bàn, sắc mặt u ám, sau khi thấy Lưu Diệu Văn đi vào thì gã trở nên vô cùng kích động.
"Anh mong tôi đến lắm phải không?" Lưu Diệu Văn cười khẽ, ngồi xuống đối diện Hoa Duẫn Giang.
"Lưu Diệu Văn." Hoa Duẫn Giang dán vào cạnh bàn, thấp giọng nói: "Tin nhắn sáng nay mày gửi là có ý gì?"
"Anh không đoán ra à? Anh Duẫn Giang làm người tốt nhiều năm nên đầu óc lú lẫn rồi?"
"Lưu Diệu Văn! Lẽ ra tao nên giết mày từ sớm!" Khuôn mặt Hoa Duẫn Giang trở nên dữ tợn.
Lưu Diệu Văn khinh thường nhìn gã: "Nếu anh có khả năng ấy thì bao nhiêu năm nay đã phải nhận ra rồi chứ."
"Con đĩ Tề Nguyệt kia! Dám lén lút lên giường với thằng khác sau lưng tao, tao sẽ không tha cho mày đâu! Còn có thằng Duẫn Hòa! Hoa - Cẩm -Tú! Chúng mày đều phải chết!" Mặt Hoa Duẫn Giang đỏ quạch, nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa.
"Đáng tiếc là anh không còn cơ hội nữa rồi." Lưu Diệu Văn nói, "Bây giờ anh bị Hoa gia ruồng bỏ, ai sẽ cứu anh? Hoa Chính Diệu ư? Hoa Cẩm Lăng? Hay là Hoa Duẫn Hòa?"
Lưu Diệu Văn cười lạnh, bọn người kia ốc còn chưa mang nổi mình ốc, sao có thể tới cứu Hoa Duẫn Giang.
"Đừng có hòng! Chúng mày không chứng minh được là tao giết người, nói vài lời là tố cáo được sao? Chúng mày nghĩ quá đơn giản rồi, chúng mày không có cửa hãm hại tao đâu!"
"Không có chứng cứ phải không?" Lưu Diệu Văn cười nhạt, hắn thấy hơi chán, nói chuyện với kẻ ngu ngục như Hoa Duẫn Giang chẳng thú vị chút nào cả.
"Người không có đầu óc nhất Hoa gia chính là anh, Hoa Duẫn Giang, lần này anh vu oan cho tôi chắc là chủ ý của Hoa Chính Diệu nhỉ? Nhưng anh chính là người sắp đặt tất cả, anh cũng chỉ là quân cờ trong tay lão già kia thôi. Anh nghĩ tôi không có chứng cứ? Ha, tôi có chứ, nhưng tôi muốn từ từ tiến hành từng bước, anh chỉ là bước đầu tiên."
"Lưu Diệu Văn! Mày nói huỵch toẹt mẹ ra đi!"
Lưu Diệu Văn đứng lên, lạnh lùng nhìn gã, sau đó xoay người rời đi.
Hoa Duẫn Giang là người đầu tiên, tiếp theo sẽ tới người thứ hai, người thứ ba... phải từ từ mới thú vị.
Ở ngoài, đội trưởng Dương nghe được toàn bộ cuộc hội thoại, sau khi Lưu Diệu Văn đi ra, anh ta kiêng dè nhìn hắn.
"Dương cảnh quan, anh lại nợ tôi một lần nhé." Lưu Diệu Văn đi ra, lấy một cái USB đưa cho đội trưởng Dương. Đội trưởng Dương nhìn thấy USB, đồng tử co lại, anh nhớ tới cái USB mà lần trước Hạ phu nhân đưa.
E là trong chiếc USB cũng sẽ chứa chứng cứ chính xác để buộc tội Hoa Duẫn Giang. Bởi vì chuyện này, đội trưởng Dương càng thêm kiêng dè Lưu Diệu Văn, thủ đoạn mưu mô của Lưu Diệu Văn lần nào cũng khiến anh phát sợ.
Không dưới một lần anh lén đi điều tra Lưu Diệu Văn, nhưung chẳng bao giờ tra ra cái gì. Một người như vậy sao có thể sạch sẽ cho được, nhưng tất cả những dấu vết cứ như được một bàn tay nào đó dọn dẹp sạch bong.
Mà chủ nhân đôi bàn tay ấy chính là người đàn ông tuấn tú đứng trước mặt đội trưởng Dương bây giờ.
Đội trưởng Dương khẩn cấp triệu tập nhân lực đi phân tích cái USB, Lưu Diệu Văn thì đem Tống Á Hiên ra khỏi cục cảnh sát.
Tống Á Hiên đi theo sau, càng nghĩ càng tò mò, "Chú Văn, chú tặng cái gì cho Hoa Duẫn Giang vậy?"
"Một bản giám định ADN."
"Giám định ADN? Ai với ai?"
Lưu Diệu Văn không trả lời, thích thú nở nụ cười, nói: "Tối nay đưa em đi xem một vở kịch hay, có điều phải mua vé vào cửa."
"Vé vào cửa gì cơ?"
Lưu Diệu Văn dùng mắt ra hiệu cho Lục Thất đang ngồi ở ghế lái, bảo anh xuống xe. Lục Thất thầm chửi một câu "lão lưu manh" rồi xuống xe, nhường không gian riêng tư cho hai người kia.
Tống Á Hiên thấy Lục Thất xuống xe, cậu có dự cảm không tốt.
Cậu thấp giọng nhắc nhở Lưu Diệu Văn, "Chú Văn, đây là ngay trước cửa cục cảnh sát."
"Á Hiên nhi, nếu không muốn tôi bị bắt vào đấy thì ngoan một chút, đừng lên tiếng." Lưu Diệu Văn vuốt ve sau lưng Tống Á Hiên, chậm rãi nói.
Tống Á Hiên đỏ mặt, nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, không thấy ai mới quay đầu lại, ghé sát vào tai Lưu Diệu Văn, thầm thì: "Vậy anh nhanh một chút, đừng làm lâu quá."
Lưu Diệu Văn híp mắt, ôm chặt cậu vào lòng.
Từ lần Lưu Diệu Văn gặp phải tình huống ra quá sớm, sau đó hắn không buông tha cho Tống Á Hiên. Dường như hắn tự lập cho mình một cái bản ghi chép kỷ lục Guinness, lần sau sẽ lâu hơn lần trước. Tống Á Hiên lo lắng không thôi, cứ chiếu theo cái tốc độ liên tục phá kỉ lục này, người chết trước nhất định là cậu.
"Chú Văn." Tống Á Hiên chống lên cửa kính xe, thắt lưng cong lên, khó nhọc nói: "Lần này lâu hơn lần trước 5 phút, có thể... có thể dừng lại được chưa?"
"Chân... kẹp chặt lại một chút... shhh... sắp xong rồi đây." Giọng nói khàn khàn của Lưu Diệu Văn vang lên, hắn nắm chặt thắt lưng nhỏ của Tống Á Hiên gây sức ép thêm một lát rồi mới dừng lại. Hắn ôm Tống Á Hiên vào lòng, hôn lên thái dương lấm tấm mồ hôi của cậu.
Lúc Lục Thất được gọi về, vừa lên xe anh liền thở một cái dài thượt, chọt chọt đồng hồ trên tay, nói: "Thiếu gia, 40 phút rồi đấy."
"Lái xe." Lưu Diệu Văn lạnh lùng lườm anh.
Tống Á Hiên thấy hơi ngượng ngùng, hai đùi cậu vẫn còn đang run rẩy, người toàn là mồ hôi, chú Văn ôm cậu vào lòng, cậu thoải mái ngồi bất động, vì thế suốt dọc đường, Lục Thất cứ lén lút nhìn hai người phía sau.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
#tacgia:Người chú thiếu nghị lực nhà tôi mang tiếng bảo đợi em đến năm 18 tuổi nhưng trước đó chú đã xơ múi được gần hết rồi :v thiếu mỗi bước cuối