Mặc kệ quá trình xảy ra thế nào, Lưu Diệu Văn hút xong điếu thuốc thì cũng kể xong, tự thuật lại khoảng thời gian hai năm kia với vẻ mặt không cảm xúc.
Tống Á Hiên ngồi bên cạnh Lưu Diệu Văn, nghĩ nghĩ một lúc, cậu duỗi tay ôm lấy Lưu Diệu Văn.
Lưu Diệu Văn cúi đầu nhìn cậu, đuôi mắt khẽ cong, vẻ lạnh lẽo đã biến mất, hắn cười cười cúi xuống hôn lên môi Tống Á Hiên.
"Chú Văn, vậy cuối cùng Hạ tiên sinh ghét chú thật sự luôn sao?" Tống Á Hiên ngẩng đầu hỏi.
"Chắc là thế." Lưu Diệu Văn cười lạnh, "Hạ Phủ Hiên kia là một tên nhát cáy, thích mà không dám nói, cuối cùng cô giáo coi trọng hắn, tính ra là Hạ Phủ Hiên mèo mù vớ cá rán."
Tống Á Hiên hỏi: "Hạ phu nhân là cô giáo của chú đúng không?"
Hà Nguyễn, trong khoảng thời gian ấy, quả thật là cô giáo của hắn, có điều là cô giáo tâm lý. Ông nội của Hà Nguyễn là chuyên gia nghiên cứu tâm lý học nổi danh trong nước, từ nhỏ Hà Nguyễn đã thích nghe ông nội nói chuyện về tâm lý học, vì thế sau khi lớn lên, cô rất hứng thú với lĩnh vực này.
Sau khi cô thi đậu nghiên cứu sinh, cô bắt tay vào làm dự án đầu tiên, điều tra sức khỏe tâm lý của trẻ vị thành niên. Vừa lúc ấy, trại cải tạo thiếu niên Kim Thành thiếu một vị giáo viên tâm lý chuyên nghiệp, vì vậy, Hà Nguyễn ở lại một năm làm giáo viên tâm lý.
Lưu Diệu Văn là đối tượng quan sát quan trọng của cô. Lúc ban đầu, Lưu Diệu Văn rất phản cảm với việc bị người khác nhìn mình như vật thí nghiệm, hắn luôn tỏ ra thù hằn với Hà Nguyễn, vì chuyện này mà lại đánh nhau với Hạ Phủ Hiên.
Nếu Hạ Phủ Hiên không buông lỏng cảnh giác thì Lưu Diệu Văn không thể có cơ hội thắng. Thù ngày càng lớn, chỉ cần Lưu Diệu Văn gặp mặt Hạ Phủ Hiên, hai người gần như sẽ lao vào đánh nhau, đấm đá túi bụi, người khác kéo cũng không ra.
Sau đó Hà Nguyễn muốn bôi thuốc giúp Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn lạnh lùng từ chối. Cơm nước xong thì bỏ đi, độc lại độc vãng, chưa bao giờ tiếp xúc với người khác. Nếu không ai tìm hắn nói chuyện, nửa tháng hắn chẳng hé miệng nói một câu.
Vào một buổi cuối tuần kia, sau khi hắn nhúng đầu cái tên tự xưng là đại ca vào bồn cầu, cả ký túc xá không ai dám động vào hắn.
Ký túc xá không dám làm gì, cả trại cải tạo nhìn thấy Lưu Diệu Văn là ngứa mắt.
Vì thế, đánh nhau, ẩu đả, thậm chí lỡ tay làm chết người.... Lưu Diệu Văn nhìn rõ hết thảy những thứ này, cũng bị ép phải nếm trải tất cả, càng ngày hắn càng trầm lặng, xuống tay càng ngoan độc. Một khi đánh nhau sẽ không bao giờ để lại đường lui cho chính mình, có một lần suýt nữa cầm dao đâm chết người.
Mọi người trong trại bị Lưu Diệu Văn dọa cho sợ rồi, không ai dám tiếp cận khiêu khích hắn nữa. Đổi lại, tính cách Lưu Diệu Văn ngày càng bất thường, thích sử dụng bạo lực.
Nếu vào giai đoạn mấu chốt này không có ai dẫn đường, Lưu Diệu Văn rất dễ sa vào con đường lầm lỗi, bạo lực sẽ bám lấy cả đời hắn.
Nhưng Hà Nguyễn vừa dịu dàng lại vừa cứng rắn, năng lực chuyên môn của cô và tính cách mềm mỏng như nước đã chậm rãi dung nhập vào lòng Lưu Diệu Văn.
"Diệu Văn, em có nghĩ, sau khi rời khỏi đây sẽ làm gì không?" Hà Nguyễn ngồi bên cạnh Lưu Diệu Văn nửa giờ, đột nhiên lên tiếng.
Lưu Diệu Văn đang nhắm mắt để bác sĩ xử lý vết thương, Hà Nguyễn cười, nói tiếp: "Sau khi em ra ngoài, cô sẽ đi tìm em, em đồng ý không?"
Thấy vết thương trên đùi do đánh nhau với Hạ Phủ Hiên đã được bó chặt, Lưu Diệu Văn đứng dậy, nói: "Nếu cô đến thì đến một mình, đừng đi cùng thằng óc chó Hạ Phủ Hiên kia."
Hà Nguyễn cười, nói thêm một câu: "Sau khi ra ngoài, hãy tìm một người mình thích rồi sống tử tế một đời nhé."
Đó là vào lúc kỳ hạn hai năm sắp tới, Hà Nguyễn nói với hắn như thế. Năm ấy, hắn không hiểu vì sao Hà Nguyễn lại nói như vậy, tới khi ôm người mình thích trong lòng rồi, Lưu Diệu Văn mới biết, những lời ấy mang hàm ý chúc phúc.
Lưu Diệu Văn ôm chặt Á Hiên, nói: "Chỉ có vậy thôi, hai năm thôi mà, vốn chẳng xảy ra chuyện gì nhiều."
Tống Á Hiên lắc lắc đầu, chú Văn nói càng ngắn, cậu càng cảm nhận được từng câu từng chữ mang theo nỗi đau xót mà cậu không thấy được, tay cậu đặt lên vết sẹo trên hông Lưu Diệu Văn.
"Vậy vết thương này là từ lúc ấy phải không?"
"Phải." Lưu Diệu Văn gật đầu, "Ngoài ý muốn thôi, có điều..." Có điều lại khiến cho Hạ Phủ Hiên cảm thấy thiếu nợ Lưu Diệu Văn cả đời, nhưng cho tới giờ, Lưu Diệu Văn chưa từng để tâm, chỉ là không muốn nhắc lại chuyện cũ mà thôi.
Vốn dĩ Hà Nguyễn chỉ định ở lại trại cải tạo một năm, nhưng vì Lưu Diệu Văn mà ở thêm một năm nữa. Cho nên Hạ Phủ Hiên cũng theo đó mà ở lại thêm một năm.
Hạ Phủ Hiên và Lưu Diệu Văn, trừ đánh nhau ra thì cũng chỉ còn đánh nhau, bọn họ dường như chưa từng nói chuyện tử tế câu nào, ai cũng ngứa mắt người kia. Trong quá trình đánh nhau, Lưu Diệu Văn đã học được hơn phân nửa chiêu thức của Hạ Phủ Hiên, đánh mười lần thì Lưu Diệu Văn sẽ thắng năm lần.
Khi đó đã sắp tới kỳ hạn hai năm của Lưu Diệu Văn, chỉ cần không ai ám hại hắn, hắn có thể trở về đúng thời hạn. Nhưng Lưu Diệu Văn đã quá hiểu những trò âm hiểm trong bóng tối, hắn biết, không đơn giản như vậy.
Lúc ấy Hoa Chính Diệu lấy danh nghĩa quản giáo để đưa hắn vào trại, không dễ dàng gì, giờ hắn lại sắp được thả ra. Huống hồ trong hai năm này, có biết bao nhiêu người ẩn trong bóng tối muốn giết chết Lưu Diệu Văn, hắn đều tránh được.
Cha mẹ gặp chuyện không may, tất cả che chở đều biến mất, mà sau khi Hoa Chính Diệu đưa hắn vào trại cải tạo. tất cả sự yếu đuối và vô dụng của hắn đã tiêu tan, hắn có lẽ phải cảm ơn Hoa Chính Diệu đã cho hắn cơ hội rèn giũa hai năm này. Chỉ cần hắn có thể ra ngoài, Hoa Chính Diệu khó mà sống yên ổn, bởi vì từng giây từng phút phải cảnh giác với sự trả thù của Lưu Diệu Văn.
Buối tối trước lúc ra trại, Hà Nguyễn tìm Lưu Diệu Văn nói chuyện nửa ngày trong chính phòng Lưu Diệu Văn. Sau khi gây bất hoà với tất cả mọi người, hắn ở một mình. Hạ Phủ Hiên biết chuyện, cố ý tới cảnh cáo hắn mấy câu, cuối cùng lại đánh nhau.
Lần này Hạ Phủ Hiên thắng, Hạ Phủ Hiên bắt chéo hai tay Lưu Diệu Văn cột vào chân giường, nhẹ đá Lưu Diệu Văn một cái, "Đêm cuối cùng ngủ dưới đất đi, từ từ mà cảm nhận, sau này không có cơ hội nữa đâu."
Lưu Diệu Văn hừ một tiếng, giằng mấy lần thấy không thoát được, đành ngồi im.
Lúc đánh nhau, Lưu Diệu Văn rất thích đánh vào mặt, mặt Hạ Phủ Hiên lúc này đã sưng vù, khuôn mặt anh tuấn sưng một cục rõ to, tím bầm, điều này khiến Hạ Phủ Hiên bực không chịu nổi, không thèm cởi trói cho Lưu Diệu Văn mà xoay người đi luôn.
Lưu Diệu Văn nghĩ, lúc nào phải đòi lại món nợ này mới được, hắn chậm rãi thiếp đi.
Ban đêm, cửa bật mở, tiếng động rất khẽ nhưng Lưu Diệu Văn vẫn tỉnh lại ngay lập tức. Hắn đề cao cảnh giác, nhưng dây trói chặt làm hắn không cử động được.
Người kia đi tới bên giường, liếc mắt liền nhìn thấy Lưu Diệu Văn bị trói ở chân giường.
"A, tốt quá, ai lại giúp mình thế này? Còn trói nó lại giùm mình luôn." Lưu Diệu Văn biết người này, Chu Xương, từng đánh nhau vài lần với Lưu Diệu Văn, bởi vì ra tay với chính cha mẹ của mình nên bị đưa vào đây.
Lưu Diệu Văn từng nghe Hà Nguyễn bảo, Chu Xương có dấu hiệu tâm thần, vào một số thời điểm, nó chính là một thằng điên.
Ngay trong buổi tối sau khi cha mẹ đã ngủ, nó tưới xăng khắp nhà, sau đó ném bật lửa vào trong phòng, khi ngọn lửa bùng lên, nó đứng ở bên ngoài cười ngặt nghẽo.
Nhưng dù có dùng biện pháp y học hay điều tra tâm lý cũng không chứng minh được Chu Xương tâm thần, nó vẫn bình thường như trước, chỉ thỉnh thoảng mới nổi điên. Ví dụ như đêm nay, nó nhận một chút tiền, cầm dao đi vào phòng Lưu Diệu Văn.
Lưu Diệu Văn giãy giụa không ra, Chu Xương cầm dao đâm thử một nhát, Lưu Diệu Văn xoay người muốn tránh, nhưng dây trói hạn chế hành động của hắn, con dao cắm phập vào hông 2 cm, rạch ra sau lưng, Chu Xương nắm chặt dao mạnh mẽ rạch ra một đường dài.
Lưu Diệu Văn cắn răng, dùng toàn bộ khí lực kéo đổ giá sách bằng sắt, "đùng" một tiếng, giá sách đổ xuống như tiếng pháo nổ. Chu Xương khựng lại, tiếp tục rạch đường thứ hai.
Lưu Diệu Văn mất máu quá nhiều, đầu quay mòng mòng. Hắn trốn không thoát, ngực lại bị đâm thêm một dao.
Tiếng vang làm kinh động đến nhân viên trực ban, cũng kinh động đến Hạ Phủ Hiên. Lúc Hạ Phủ Hiên vội vã trở về, Lưu Diệu Văn toàn thân đều là máu, gục trên vũng máu của chính mình.
Hạ Phủ Hiên khống chế Chu Xương, lúc tới cứu Lưu Diệu Văn, toàn thân hắn run lên bần bật.
Bởi vì, vừa rồi Lưu Diệu Văn bị hắn cột vào chân giường, vị trí không hề xê dịch một chút nào, chứng tỏ lúc Lưu Diệu Văn bị người ta đâm đã không thể trốn thoát.
Nếu Lưu Diệu Văn chết, Hạ Phủ Hiên hắn chính là tòng phạm hại chết người.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
#tacgia:Thương 'chú' tôi quá huhuhuh