Hạ phu nhân chờ ở ngoài, nhìn hai người bọn họ mà cũng vui lây. Tống Á Hiên hơi ngượng, muốn rụt người về phía sau lại bị Lưu Diệu Văn túm chặt.
"Chú Văn, bỏ tay ra đi."Tống Á Hiên lay lay cánh tay Lưu Diệu Văn.
Lưu Diệu Văn nhướn mày, thấy Hạ phu nhân đứng cách đó không xa thì tỏ ra mất hứng.
Hạ phu nhân hiểu vẻ mặt của hắn, cô bước lên nói: "Tôi đi ngay bây giờ đây, chỉ muốn nói một câu nữa thôi."
"Nói đi." Lưu Diệu Văn bình thản.
"Mấy hôm nay Phủ Hiên về nhà, cậu tới ăn bữa cơm đi."
"Không đi." Lưu Diệu Văn từ chối thẳng luôn.
Hạ phu nhân cười: "Đến đấy nhé, mấy ngày nay Viện Viện cứ hỏi anh hoàng tử của nó đâu." Nói xong, cô quay qua nhìn Tống Á Hiên.
Lưu Diệu Văn hung hăng nhéo cổ Á Hiên, Hạ phu nhân biết hắn mất hứng nên nói xong liền đi.
Lưu Diệu Văn cúi đầu nhìn Tống Á Hiên, ánh mắt trở nên u ám. Hắn nhìn bốn phía rồi nhấc gáy Tống Á Hiên, kéo cậu tới cái hẻm nhỏ bên cạnh cục cảnh sát.
Có ông cụ cầm cái túi nilông đi qua đầu hẻm liếc nhìn bọn họ một cái, Lưu Diệu Văn lạnh lùng trừng mắt, ông cụ chắp tay sau mông, lắc đầu chắt lưỡi, "Giới trẻ bây giờ." Sau đó liền đi mất.
Vẻ mặt Lưu Diệu Văn lạnh tanh, cả người tỏa ra khí chất "người sống chớ đến gần", hắn đẩy Tống Á Hiên, lưng cậu đụng cái bộp lên bờ tường.
Một tay Lưu Diệu Văn đặt bên vành tai cậu, một tay nâng cằm cậu lên, hắn cúi đầu mạnh mẽ hôn xuống.
"Ưm.." Tống Á Hiên khẽ rên rỉ.
"Ngoan." Lưu Diệu Văn hơi buông ra, nhẹ giọng nói.
Mắt Á Hiên hơi ướt, cậu ngẩng đầu lên, hai tay vòng qua cổ Lưu Diệu Văn, mở miệng ra.
Đầu lưỡi Lưu Diệu Văn thuận theo mà trườn vào, hung ác càn quấy, môi lưỡi quấn quít.
Tống Á Hiên ôm chặt cổ Lưu Diệu Văn, trúc trắc hôn trả lại. Cậu khẩn thiết muốn nhiều hơn nữa, nỗi nhớ mấy ngày nay như đã hóa thành thực thể, cảm xúc chua xót trong lòng tràn ra không thể che đậy. Khi hai thân thể ấm nóng kề sát nhau không một kẽ hở, cậu mới biết, thì ra cậu nhớ hắn nhiều như vậy.
Một lúc lâu sau, môi hai người mới tách ra.
Tiếng hít thở dồn dập vang lên trong con hẻm nhỏ, hai thân thể ôm nhau thật chặt, truyền cho nhau cảm giác ấm áp.
Tống Á Hiên vẫn ôm chặt không buông, cúi đầu nói: "Em nhớ anh."
"Ừ." Diệu Văn ấn gáy Á Hiên, dịu dàng cười.
"Em.. em vẫn luôn chờ anh trở về, không đi đâu hết."
"Ừ."
"Sau này anh đừng như thế nữa được không? Em không biết một cái gì, dù có lo lắng cũng chẳng thể..." Tống Á Hiên dừng một chút, mãi mới áp chế được cơn nghẹn ngào, tiếp tục nói, "Anh giỏi như thế, sao lại không nói cho em biết."
Lưu Diệu Văn vẫn không thấy mình làm gì sai, chuyện này hắn đã lập kế hoạch đâu ra đấy cả rồi, chỉ chờ cơ hội mà thôi. Trong quá trình triển khai kế hoạch, hắn hy vọng Tống Á Hiên sẽ không biết gì hết, vĩnh viễn không biết sau lưng hắn là bao nhiêu thủ đoạn. Cậu chỉ cần tin tưởng hắn, sau đó ngoan ngoãn chờ hắn trở về là được.
Nhưng khi Á Hiên dụi vào ngực hắn, tủi tủi nghẹn ngào nói "lo lắng cho hắn", hắn thấy đau lòng, có hơi áy náy.
"Là tôi không tốt, lần sau sẽ nói hết cho em."
"Em thà anh không nói cho em, chứ không muốn có lần sau đâu."
"Được."
Lưu Diệu Văn cảm nhận được người trong lòng đang run rẩy kịch liệt, Á Hiên nhi của hắn sao lại khiến người ta thương đến vậy.
Hắn lại nâng mặt cậu lên hôn lần nữa, đến khi không thở nổi mới buông ra.
"Chúng ta về đi." Lưu Diệu Văn kéo Tống Á Hiên ra ngoài, Tống Á Hiên bị hôn đến mơ màng, một lúc lâu sau mới nhớ ra mà hỏi.
"Anh Lục đâu?"
"Cậu ta đi lấy xe đón chúng ta."
"Ồ."
Bọn họ đợi một lúc, Lục Thất lái xe tới.
Lục Thất phấn khích nói: "Thiếu gia, tối nay chúng ta ra ngoài ăn đi, ăn cái gì ngon ngon cải thiện tâm trạng."
"'Được, tối nay muốn ăn cái gì cứ việc gọi." Lưu Diệu Văn vung tay.
"Thiếu gia, tôi biết có nhà hàng kia ăn ngon lắm, hôm nay vừa lúc mang Tống thiếu gia đi ăn thử."
"Đi, lái xe."
Xe khởi động, Lưu Diệu Văn nghiêng đầu nhìn Tống Á Hiên, Tống Á Hiên bị nhìn nóng cả mặt, liền quay đầu ra nhìn cửa sổ xe.
"Á Hiên nhi, còn giận tôi không?"
"Không giận." Tống Á Hiên quay đầu lại, Lưu Diệu Văn thấy khuôn mặt trắng nõn mềm mềm của cậu thì không nhịn được, lại cúi đầu hôn xuống.
"Chú Văn, trở về rồi hãy..." Tống Á Hiên nghiêng mặt đi, nhìn thấy ánh nhìn của Lục Thất thông qua kính chiếu hậu, cậu liền thấy xấu hổ.
"Cho tôi hôn một chút trước đã." Lưu Diệu Văn bao vây cậu giữa hai cánh tay, không cho cậu chạy, lại hôn cái nữa.
Lúc trước ở trong cục cảnh sát, hắn làm sao có thể không nhớ. Khi nhìn thấy cậu rồi thì Lưu Diệu Văn mới cảm nhận được rằng, vì chờ cái thời cơ chó má ngày hôm nay mà đã lâu không được ôm cậu trong lòng, ngẫm lại thấy hơi thiệt.
Nhà hàng này là một toà biệt thự hai tầng, không gian rất đẹp, yên tĩnh không bị quấy rầy.
Lưu Diệu Văn có lẽ giờ mới nhận ra, đứa nhỏ này theo mình cũng lâu rồi mà chưa có lần nào hắn vung tiền đưa cậu ra ngoài ăn cơm. Bữa cơm này, hắn gọi hết món này tới món khác, chốc lát đã gọi hơn mười món.
Lục Thất thấy thế thì rất vui, Tống Á Hiên lại thấy lãng phí, ba người làm sao ăn hết được.
Lưu Diệu Văn gọi món đến nghiện, luôn cảm thấy món này đứa nhỏ nhà mình sẽ thích ăn, món kia đứa nhỏ nhà mình cũng thích ăn, vì thế hắn gọi đồ ăn đầy một bàn.
Tống Á Hiên cầm đũa nhìn đống đồ ăn trước mắt, không biết nên ăn từ đâu trước. Bây giờ cậu mới biết chú Văn cũng có khi vung tay quá trán. Bữa cơm này thật sự rất cải thiện tâm trạng, ăn xong Á Hiên nhìn thoáng qua bill, tính riêng đồ ăn thôi đã gần 10 nghìn tệ.
Tống Á Hiên bỗng dưng phát sầu, cậu không biết chú Văn làm gì để kiếm tiền, chỉ biết chú Văn mở một công ty, Lục Thất làm quản lý. Nhưng chú Văn hẳn là cũng không dư dả gì lắm, cậu không hay thấy chú Văn mua đồ xa xỉ, cũng chưa bao giờ thấy chú Văn vung tiền lung tung, cho nên cậu vẫn luôn nghĩ chú Văn chỉ làm kinh doanh nhỏ kiếm chút tiền mà thôi.
Vậy nên khi thấy chú Văn ăn một bữa cơm mà tiêu nhiều tiền đến thế, Tống Á Hiên hơi xót, chú Văn kiếm tiền không dễ dàng, về sau bớt tiêu pha đi một chút thì hơn.
Nếu Lưu Diệu Văn biết ý nghĩ này của Tống Á Hiên thì hắn sẽ trực tiếp quăng mười mấy cái thẻ ngân hàng trên khắp thế giới ra trước mặt cậu, sau đó nói. "Bảo bối, cầm mà tiêu."
Đương nhiên Tống Á Hiên cũng không biết, trải qua lần này, chú Văn bỗng có thêm một sở thích, đó là chính là tiêu tiền vì cậu, tặng thẻ, tặng quần áo, tặng các loại xa xỉ phẩm... Có khi ở nhà đọc báo, Lưu Diệu Văn nhìn thấy quảng cáo nhãn hiệu nào đó ra sản phẩm mới, hắn sẽ thích thú gọi điện cho giám đốc bán hàng phụ trách khu vực châu Á Thái Bình Dương, bảo người ta dâng hàng tới tận cửa.
Nhìn trên người đứa nhỏ toàn là đồ mình mua cho, hắn làm chuyện này không biết mệt.
Cơm nước xong thì về nhà, đèn trong phòng vừa mở lên, bởi vì có nhiều hơn một người, cảm giác ấm áp hơn không ít.
Tống Á Hiên thừa dịp Lưu Diệu Văn đi tắm, cậu mở điều hòa.
Lưu Diệu Văn đi ra thấy thế cũng không nói gì. Hắn mặc áo ngủ của mình vào, đột nhiên nhớ ra một chuyện. Hắn cầm một bộ áo ngủ màu trắng của chính mình, đi tới cạnh cửa phòng tắm: "Áo ngủ của em tôi đặt ngoài cửa."
"Vâng." Tống Á Hiên lên tiếng đáp lại.
Lưu Diệu Văn nằm trên giường đợi Á Hiên đi ra, sau khi tiếng nước ngừng lại, cửa phòng tắm bật mở, một cánh tay vươn tay cầm lấy quần áo. Hắn lại đợi tiếp một lát, cửa phòng tắm mở ra lần nữa.
"Chú 6sao lại lấy cho cháu bộ này?" Tống Á Hiên túm túm góc áo, trừng mắt nhìn Lưu Diệu Văn.
"Bộ màu trắng này mua mấy năm trước, đã lâu không mặc, tôi nhớ rõ là đã để nó ở sâu trong tủ quần áo mà, nhưng vừa mở tủ ra đã thấy nó, Á Hiên nhi, nói thật đi."
Tống Á Hiên mất tự nhiên, đảo mắt lúng túng nói: "Cháu ở nhà, không... không có gì làm nên... lấy áo ra phơi nắng."
"Hửm?" Lưu Diệu Văn nhìn cậu thật lâu, sau đó đột nhiên nói, "Vừa rồi gạt em đấy, bộ này tôi lấy trên giường, nhìn như là vừa mới mặc xong."
Cái này thì Tống Á Hiên không chối được, mặt cậu nóng lên, cảm thấy chú Văn đã biết tỏng rồi.
"Không phải chú bảo cháu mặc sao." Tống Á Hiên cúi đầu thấp giọng nói.
Lưu Diệu Văn bật cười, hiện tại, Tống Á Hiên ngày càng biết nói lời gì mới có thể khiến hắn mềm lòng, mà mình thì rõ ràng đã biết mà vẫn tình nguyện mắc lừa.
Hắn cười cười, xuống giường bế cậu tới chỗ tủ quần áo, mở tủ ra.
"Bên trong có bộ nào đã từng mặc rồi?"
Tống Á Hiên cúi đầu không nói, lỗ tai đỏ lên.
"Tôi hỏi em, em đã mặc bộ nào?"
Á Hiên đỏ bừng cả mặt, bị phát hiện ra nên cậu vừa xấu hổ vừa giận, nói: "Nếu bộ nào cũng mặc rồi thì sao, chú bảo người ta chuyển lời cho cháu như thế còn gì..."
"Có bảo là không cho em mặc đâu, em muốn mặc bộ nào cũng được." Lưu Diệu Văn ôm cậu vừa dỗ dành vừa hôn, sau đó nói tiếp, "Thế trong chỗ này thì cái nào đã từng mặc rồi?"
Lưu Diệu Văn kéo ngăn tủ ra, bên trong toàn là quần lót của Lưu Diệu Văn.
Tống Á Hiên nổi giận, giãy giụa đẩy tay Lưu Diệu Văn ra, "Chú đừng có quá đáng, cháu không mặc!"
Lưu Diệu Văn cười nhẹ, không buông tay, "Mai tôi sẽ hỏi cô Thúy."
"Lưu Diệu Văn!"
"To gan đấy, không gọi chú nữa à?" Lưu Diệu Văn bế cậu lên trên giường.
"Làm gì có người chú nào như anh."
"Không phải chú thì là gì? Anh trai nuôi à?" Lưu Diệu Văn cười khẽ.
Tống Á Hiên lườm hắn một cái, Lưu Diệu Văn đè cậu xuống, tay luồn vào trong bộ áo trắng, khẽ vuốt nhẹ.
"Kêu một tiếng đi, rồi đêm nay bỏ qua cho em, nếu không thì ngày mai cảnh sát sẽ có cơ hội bắt tôi lần nữa." Lưu Diệu Văn nhìn Tống Á Hiên, cười như không cười, "Bởi vì tôi sắp sàm sỡ trẻ vị thành niên."
Tống Á Hiên đang tức giận cắn môi trừng mắt, nghe thấy thế không nhịn được nữa phì cười.
"Được, anh ~ trai ~ à ~" Âm cuối uyển chuyển kéo dài, ngòn ngọt, mang theo một sức hút kỳ lạ.
Tự châm lửa đốt mình, câu này miêu tả chính xác Lưu Diệu Văn bây giờ.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Lưu Văn Manh
Tống-hùa theo-Á Hiên
Cặp bạn trẻ này....không biết nói gì (¬_¬)