11 giờ đêm.
Lục Thất và Lưu Diệu Văn đến địa chỉ tra ra từ số điện thoại, Lục Thất rút một cây kim bạc nhỏ xíu trong đồng hồ ra, chuẩn bị phá khóa.
Lưu Diệu Văn bình tĩnh nói: "Phá cửa luôn đi."
"Thiếu gia, như vậy sẽ đánh động đến xung quanh."
"Rầm." Lưu Diệu Văn đá một cước lên cửa, Lục Thất cảm thấy tường xung quanh như rung lên.
Lục Thất im lặng cất kim bạc trở về.
May mà Lý Duy ở một căn phòng trên tầng nóc của cao ốc, căn hộ đối diện không có người, Lưu Diệu Văn đã sắp đạp rớt cánh cửa nhưng vẫn chưa thấy ai đi ra.
Lưu Diệu Văn lại đạp thêm mấy phát, cánh cửa treo lủng lẳng. Lúc này, thông qua khe hở, có thể thấy được đèn bên trong sáng lên.
"Ai đó?"
Lưu Diệu Văn lạnh lùng đạp thêm phát nữa, cánh cửa rầm một cái rớt hẳn xuống.
"Alô 110 phải không, nơi này có người xâm nhập bất hợp pháp." Lục Thất vừa nghe thấy giọng nói bên trong thì lập tức đi vào, hai bước xông lên đoạt lấy di động của Lý Duy. Lý Duy không kịp đề phòng, khi nhìn rõ là ai thì khiếp sợ nói: "Lưu Diệu Văn,anh làm cái gì vậy?"
Lưu Diệu Văn đi vào, liếc mắt liền nhìn thấy một người nằm trên giường trong phòng ngủ. Ánh mắt hắn âm trầm, tay bật đèn lên, đi đến bên giường.
Tống Á Hiên đang ngủ, bị ánh đèn làm cho chói mắt, rụt vào chăn.
"Lưu Diệu Văn! Anh đừng động đến Tống Á Hiên." Lý Duy tức giận run cả người, anh sớm biết Lưu Diệu Văn không phải là người tốt lành gì, nửa đêm phá cửa xông vào nhà người khác, khiến cho Lý Duy càng thêm khẳng định sự nguy hiểm của Lưu Diệu Văn.
Lưu Diệu Văn là một kẻ điên, Tống Á Hiên ở bên người như vậy, anh làm sao có thể yên tâm được.
Ngay cả Lục Thất cũng hơi lo cho Tống Á Hiên, thiếu gia nhà anh cứ sầm mặt suốt dọc đường tới đây, lúc đến thì dứt khoát phá cửa, Lục Thất lo thiếu gia sẽ đánh Tống Á Hiên.
Anh theo thiếu gia bao nhiêu năm, chưa từng thấy thiếu gia tức giận đến thế, anh sợ thiếu gia giận quá mất khôn, xuống tay quá nặng rồi sau lại ngồi hối hận.
Lục Thất đang thất thần, Lý Duy lướt qua người anh đi đến chỗ Lưu Diệu Văn. Lý Duy vội chạy vào phòng ngủ, chắn ở trước giường, nói với Lưu Diệu Văn: "Lưu Diệu Văn, anh đừng nghĩ tới chuyện mang Á Hiên đi."
Lưu Diệu Văn sầm mặt, mất kiên nhẫn nhìn Lý Duy, "Cút ngay cho tôi."
"Tôi sẽ không nhượng bộ đâu, nếu Tống Á Hiên muốn ở lại đây tối nay, tôi nhất định phải giữ em ấy ở lại." Lý Duy nói.
Vẻ mặt Lưu Diệu Văn trở nên hung tàn, hắn vung quyền đấm lên mặt Lý Duy, sau đó lập tức hung hăng đạp thêm một cước, Lý Duy bị ngã ra đất, đau đớn quặn cả người.
"Cậu thì là cái đinh gì." Lưu Diệu Văn cười lạnh, mắt lại nhìn lên trên giường.
Tống Á Hiên bị làm ồn nên đã tỉnh, đầu cậu vẫn còn nặng nề do uống rượu, ánh mắt mê mang, mờ mịt nhìn Lưu Diệu Văn.
Lưu Diệu Văn hất tung chăn xuống giường, lúc này Tống Á Hiên mới tỉnh hẳn.
Cậu lập tức ngồi dậy, kinh ngạc nói: "Chú Văn, sao chú lại ở đây?"
"Thế tôi phải ở đâu? Hẳn là tôi nên ở nhà, mặc cho em đi ra ngoài tư tình với tên đàn ông khác đúng không?"
"Em không... Lý Duy? Lý Duy, thầy làm sao thế?" Tống Á Hiên nhìn đến Lý Duy đang hoảng sợ ngã bên giường, cậu nhảy xuống vội chạy đến xem Lý Duy, "Thầy có sao không, bị thương ở đâu?"
Lý Duy bắt lấy cổ tay Á Hiên, dựa vào cậu để đứng lên, anh siết chặt tay Tống Á Hiên, kéo cậu ra phía sau, ngẩng đầu nhìn Lưu Diệu Văn, "Tôi sẽ không để Tống Á Hiên phải chịu bất cứ tổn thương nào do anh gây ra."
"Ồ? Chỉ dựa vào cậu?" Lưu Diệu Văn cười nhạo, hắn nhìn Tống Á Hiên đang trốn đằng sau Lý Duy, con người trở nên tối tăm đáng sợ, "Á Hiên nhi, tôi đếm đến ba, em tự mình lại đây."
"Một."
"Chú Văn." Tim Á Hiên đập thình thịch, cậu giãy cổ tay đang bị Lý Duy nắm, cậu vừa động đậy, Lý Duy càng nắm chặt hơn.
"Thầy Duy thầy buông em ra đi." Tống Á Hiên sốt ruột.
"Đừng sợ, lần trước đáng ra thầy nên đưa em đi, nếu thầy tới sớm một chút, em đã không phải chịu nhiều đau khổ như vậy." Vẻ mặt Lý Duy trở nên kiên định, đôi mắt màu xanh lam tràn đầy vẻ kiên quyết, làm Tống Á Hiên ngẩn cả người.
Á Hiên đột nhiên nhớ ra, đời trước khi Lý Duy khuyên cậu rời khỏi Hoa gia, cũng làm ra vẻ mặt thế này.
"Hai." Lưu Diệu Văn nhìn hai người trước mắt còn đang thầm thì to nhỏ, ánh mắt hắn như sắp nổi bão.
Tống Á Hiên thở dài, nói: "Lý Duy, buông tay em ra đi, để em nói rõ cho thầy nghe, không phải như thầy nghĩ đâu."
Lưu Diệu Văn đếm tới "Ba", tất cả cảm xúc trên mặt hắn đều biến mất, hắn ném bâton ra đằng sau, Lục Thất nhanh tay đón được chuẩn xác.
Lục Thất sợ thòng tim, không biết thiếu gia nhà mình định làm gì. Nhưng anh sợ Tống Á Hiên lại lên cơn bướng, liền lớn tiếng nói: "Tống thiếu gia! Thiếu gia đã tìm cậu cả một đêm rồi!"
"Lục Thất!" Lưu Diệu Văn quát, Lục Thất do dự ngậm miệng lại.
Nhanh như chớp, Lưu Diệu Văn xông lên túm lấy vai phải của Lý Duy hung hăng vặn một phát, cả cánh tay phải của Lý Duy liền bị tháo khớp. Lý Duy bị đau, tay nắm cổ tay Á Hiên đã buông lỏng ra.
Ngay sau đó Lưu Diệu Văn lại dộng một đấm nữa vào ngực Lý Duy, hắn ra tay cực nhanh, tàn nhẫn lại rất quả quyết, hoàn toàn làm người ta không kịp thở, hai tay lập tức siết cổ Lý Duy.
"Chú Văn!" Tống Á Hiên kinh hãi trắng bệch cả mặt, ánh mắt gắt gao nhìn tay Lưu Diệu Văn, cậu rất sợ, trên mặt chú Văn bây giờ không hề có cảm xúc, lạnh lùng như một cỗ máy giết người.
"Chú Văn, chú..." Tống Á Hiên sợ tới mức run bần bật, hơi thở của Lý Duy càng ngày càng mỏng manh, mắt đã trợn trắng. Tống Á Hiên cực lực khống chế giọng kêu run rẩy của mình, buộc mình phải tỉnh táo.
Nhưng cậu không biết nên nói gì bây giờ, phải nói gì mới có thể khiến Lưu Diệu Văn dừng tay đây? Cậu không thể để tay Lưu Diệu Văn dính thêm mạng người nữa, cậu phải nói gì...
Cậu càng sốt ruột càng không biết phải làm sao, nước mắt ầng ậng đọng trên mắt rồi rơi xuống.
"Có phải hôm nay anh đi gặp Tiêu Đồng không?"
Lưu Diệu Văn Mặc xoay đầu nhìn cậu, Tống Á Hiên siết chặt tay, tiếp tục nói: "Hôm nay em ngồi ở lầu dưới, anh không nhìn thấy em."
Lúc Lưu Diệu Văn gọi điện cho Tống Á Hiên không được, liền đi tra xét máy định vị, cuối cùng hiển thị vị trí là quán trà kia, hắn đã mường tượng được chuyện gì xảy ra. Chỉ là bây giờ hắn chưa có thời gian đi trừng trị người khác, hắn phải tìm Tống Á Hiên trước đã.
"Em thấy cả rồi, anh không có gì muốn nói với em sao?"
Lưu Diệu Văn càng nhíu mày hung ác hơn, nhưng lực trên tay đã buông lỏng. Tống Á Hiên thấy vậy vội kéo tay Lưu Diệu Văn, mạnh mẽ ôm tay hắn vào lòng, sau đó mới nhìn Lý Duy.
Lý Duy ôm cổ ho khan, sắc mặt dần hồng hào trở lại. Á Hiên thở phào nhẹ nhõm, không sao là tốt rồi.
Ánh mắt Lưu Diệu Văn vẫn dám trên hai bàn tay Tống Á Hiên đang nắm tay mình, hơi khựng lại.
Tống Á Hiên có cảm giác như là tai qua nạn khỏi vậy, cậu quay qua trừng mắt nhìn Lưu Diệu Văn sau đó tiến lên chỗ Lý Duy, hỏi: "Đã tốt hơn chưa? Còn khó chịu không? Vừa rồi chú Văn hơi xúc động, em xin lỗi thầy."
"Khụ... sao em... khụ... phải xin lỗi?"
"Chú Văn chỉ là nhất thời xúc động thôi."
"Tống Á Hiên." Lý Duy ngẩng đầu nhìn cậu, "Vừa rồi Lưu Diệu Văn muốn giết thầy, thầy có thể cảm nhận được."
Tống Á Hiên lặng im, cúi đầu, "Xin lỗi."
Lý Duy không thể tin được, "Á Hiên, em cũng điên theo rồi hay sao? Một người bất kỳ lúc nào cũng có thể trở thành hung thủ giết người, em còn bao che?"
"Anh ấy không phải đâu." Tống Á Hiên lặp lại một lần, "Không phải đâu."
Lý Duy nhìn gương mặt trầm tĩnh của Á Hiên, anh cảm thấy thật hoang đường, thật buồn cười. Anh khoát tay, nói: "Các người đi đi."
"Vết thương của thầy..."
"Không liên quan đến em, em về đi." Lý Duy xoay người, không hề nhìn cậu.
Lòng Tống Á Hiên thắt lại, nhìn thấy Lý Duy như vậy cậu rất khổ sở. Cậu làm Lý Duy thất vọng rồi.
Tống Á Hiên đi theo Lưu Diệu Văn ra cửa, gió lạnh tạt vù vù, cậu lập tức rụt cổ lại. Á Hiên thấy Lưu Diệu Văn lên xe rồi, cậu mới vòng qua bên kia lên xe.
"Lục Thất, lái xe." Lưu Diệu Văn lạnh giọng.
"Ơ... vâng vâng..." Lục Thất thu lại ánh mắt đánh giá, lái xe về nhà.
Tống Á Hiên vẫn còn chưa tỉnh rượu hẳn, qua một trận thót tim vừa rồi, cậu cảm thấy như có vô số cái máy khoan đang dùi vào đầu. Cậu dựa vào cửa xe, cảm thấy chếnh choáng.
Lưu Diệu Văn chẳng nói năng gì, mặt mày âm u, Tống Á Hiên vô lực nhìn sang, bây giờ cậu chỉ muốn ngủ.
"Á Hiên nhi, không phải chú đã dặn là phải về nhà trước 8 giờ tối sao, không được uống rượu bên ngoài, không được không bắt máy, không được tùy ý ở nhà người khác, đều nói cả rồi đúng không?"
"Dạ."Tống Á Hiên gật gật đầu.
"Vậy đêm nay cháu đã phạm mấy lỗi?"
Á Hiên nhắm mắt lại, dạ dày cuộn lại từng đợt khiến cậu không muốn mở miệng nói chuyện.
Lưu Diệu Văn thấy hết bộ dáng này của cậu, sau đó cười lạnh, vươn tay ra kéo Tống Á Hiên lại, Tống Á Hiên không kịp phản ứng, đã bị Lưu Diệu Văn khóa hai tay ra sau lưng, mặt đặt lên đùi hắn.
"Chú Văn, chú làm gì đấy?" Tống Á Hiên giãy ra, hoảng sợ kêu lên.
Lưu Diệu Văn đè người xuống, nửa ngày vẫn chưa xuống tay. Hắn giơ tay lên nhưng không biết nên đánh vào chỗ nào.
Lục Thất nhìn qua kính chiếu hậu thấy cảnh tượng này, anh không nhịn được cười, "Thiếu gia, trẻ con không nghe lời đều phải đánh mông, đánh chỗ đó không xi nhê."
Chủ yếu là nếu đánh chỗ khác thì cậu lại đau lòng đó thiếu gia à, vậy nên sao không đánh cái chỗ nhiều thịt kia, vừa xấu hổ lại vừa có cảm giác. Lục Thất thầm nghĩ trong lòng.
Lưu Diệu Văn liếc Lục Thất một cái, thế mà lại gật đầu.
"Không được! Không được! Em có phải trẻ con nữa đâu!" Tống Á Hiên nghe thế thì vừa xấu hổ vừa giận dữ, giãy mạnh ra.
"Trái lại tôi hy vọng em thật sự không phải trẻ con, như vậy thì có thể dùng nhiều phương pháp khác để dạy dỗ em." Lưu Diệu Văn nhìn cậu, thấp giọng nói.
"Thì anh cứ dạy dỗ đi, đừng có đánh... mông em." Tống Á Hiên nghển cổ, càng nói càng nhỏ.
Lưu Diệu Văn nhướn mày, thâm sâu nhìn cậu, "Việc trái pháp luật tôi cũng làm nhiều rồi, nếu em còn to gan như thế nữa, xem tôi làm chết em như thế nào."
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...