Lưu Diệu Văn trực tiếp ôm cậu lên, thuận tay đóng cửa lại, Tống Á Hiên vội kêu lên: "Văn Nha còn ở bên ngoài."
"Văn Nha là ai?" Lưu Diệu Văn liếc mắt nhìn cậu.
Giọng mũi cậu rất nặng, âm thanh phát ra vô tình trở nên mềm mại, "Sói con đó, anh đặt tên cho nó chưa?"
"Chưa, em muốn gọi là gì thì gọi. Nhưng nếu lần sau nó còn dám cắn em, tôi sẽ lấy đầu nó." Vẻ mặt Lưu Diệu Văn âm trầm nhìn bàn tay bị cắn của Tống Á Hiên, sắc mặt càng khó coi.
Tống Á Hiên dò xét sắc mặt của Lưu Diệu Văn, nhỏ giọng thầm thì: "Trước đây anh còn bảo em cho nó ăn máu."
"Nói gì đó?"
"Á, không có gì."
Lưu Diệu Văn đặt Tống Á Hiên lên sofa, cởi cặp sách của cậu xuống.Tống Á Hiên nhìn xung quanh thấy đồ đạc trong nhà gần như đã bị đập phá hết, cậu thầm nghĩ: May mà vừa rồi mình chạy ra ngoài, không thì người ăn đòn chính là mình.
Lưu Diệu Văn cầm lọ cồn và thuốc trị thương ngồi xuống trước mặt Tống Á Hiên , cầm tay cậu lên để xử lý vết thương, Lưu Diệu Văn giờ đã bình tĩnh lại, không có nổi nóng như khi nãy, nhưng chính vì bình tĩnh nên lại sinh ra cảm giác hơi sờ sợ.
Có điều trong khoảnh khắc Lưu Diệu Văn mở cửa ra kia, Tống Á Hiên hết giận rồi.
Cho nên bây giờ cậu chỉ thấy bạn trai của mình vô cùng thuận mắt.
Lưu Diệu Văn xử lý xong vết thương trên tay cậu, lại cúi đầu nâng chân trái Tống Á Hiên lên.
"Á..." Á Hiên vội ngăn lại.
"Đừng động đậy, để tôi xem vết thương của em."
"... Ừm." Vừa nhắc tới Tống Á Hiên liền nhớ ra, trên đùi mình còn có một vết thương nữa, bây giờ đùi cậu đang đau điếng.
Lưu Diệu Văn vén quần Tống Á Hiên lên, một vệt đỏ bầm lên trên cái đùi trắng nõn.
Mắt Lưu Diệu Văn trở nên thâm sâu, hắn yên lặng nhìn, nửa ngày không nhúc nhích.
Tống Á Hiên thấy thế thì nhỏ giọng nói: "Không đau nữa rồi."
Ánh mắt Lưu Diệu Văn lóe lên một tia cảm xúc như là hối hận, lại như là đau lòng, sau đó hắn nhấc chân Tống Á Hiên đặt lên đùi mình, chuẩn bị bôi thuốc.
Sau khi xử lý xong, hắn đứng lên, hôn khóe miệng Tống Á Hiên, "Về sau sẽ không đánh em nữa, nếu tôi lại nổi nóng, em cứ trốn xa đi, đừng để ý đến tôi."
Lòng Á Hiên vừa chua xót lại vừa mềm mại, cười nói: "Vậy anh sẽ đi tìm em như vừa rồi chứ?"
"Tôi sẽ đi tìm, cho dù em đi đâu, tôi cũng sẽ tìm được em."
Tống Á Hiên mở to mắt nhìn hắn, cố ý hỏi: "Sẽ không cấm em vào cửa nữa?"
"Tôi tự mình ôm em quay về, được chưa?" Lưu Diệu Văn cúi đầu muốn hôn Á Hiên, lại bị Á Hiên đưa tay chặn lại.
"Em vẫn còn cảm, đừng hôn."
Sắc mặt Lưu Diệu Văn lại biến đổi, giọng điệu trầm xuống, "Đã ốm nặng như thế buổi tối rét mướt còn chạy ra ngoài? Em không muốn khỏi bệnh hay sao?"
"Anh lại hung dữ với em đấy?" Tống Á Hiên ra vẻ tủi thân.
Lưu Diệu Văn siết chặt tay, cố gắng kiềm chế, miễn cưỡng cười dịu dàng nói: "Về sau đừng làm loạn như vậy nữa, ngoan một chút."
Khóe miệng Tống Á Hiên cong lên, cười đáp: "Lần sau sẽ không làm vậy nữa đâu."
Tâm trạng Á Hiên rất tốt nhưng thân thể thì lại không chịu yên, cậu liên tiếp hắt xì vài cái, đầu óc dần mơ màng, ngoại trừ thấy bạn trai mình vẫn cứ là đẹp trai như thế, cậu không nhìn rõ thứ gì nữa.
Tống Á Hiên nặng nề chìm vào giấc ngủ, Lưu Diệu Văn lạnh mặt ôm cậu vào phòng, lại đổi thuốc rồi thay quần áo. Qua 2 tiếng thấy Tống Á Hiên lại sốt cao hơn, hắn mới gọi điện cho một bác sĩ là bạn thân của cha hắn tới khám.
Hạ Lực Bình là một bác sĩ ở phòng khám tư nhân. Trên thực tế, chủ yếu ông kiếm tiền nhờ vào tới nhà khám bệnh. Những người cần khám bệnh tại nhà đều là những khách quý không giàu thì sang, tối hôm nay đúng lúc nhàn rỗi, ông về nhà sớm với bà xã.
Lưu Bân đã qua đời nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Lưu Diệu Văn gọi điện thoại cho ông, cho nên khi nhận được cú điện thoại này, ông lập tức thu dọn đồ nghề chạy sang ngay.
Hạ Lực Bình tốn hơn nửa giờ mới tới nơi, lúc xuống xe Lục Thất ra đón ông. Lưu Diệu Văn gọi cả Hạ Lực Bình và Lục Thất vào bên trong.
"Diệu Văn bị bệnh gì à? Vừa nãy gọi điện nói không rõ, rốt cuộc là có chuyện gì?" Hạ Lực Bình lo lắng hỏi, Lưu Diệu Văn là con trai bạn tốt Lưu Bân của ông, mấy năm nay ông không chăm sóc thì cho thằng nhóc này nhiều, nhưng cũng không thể để con trai Lưu Bân xảy ra chuyện.
"Chú Hạ, không phải cháu, chú vào đi, xem em ấy có bị gì nghiêm trọng không."
Hạ Lực Bình vừa nghe đã hiểu, trong phòng có người. Hẳn là chơi đùa quá trớn làm thương thân thể, ông thấy nhiều chuyện như thế này ở những gia đình có tiền khác rồi, cho nên ông không hề thấy ngạc nhiên. Nhưng mà ông rất thương đứa nhỏ Lưu Diệu Văn này, cho nên dù Lưu Diệu Văn có làm người ta bị làm sao thì ông cũng không nỡ trách tội.
Hạ Lực Bình vào phòng thì thấy trên giường có một thằng nhóc, mặt sốt đỏ bừng. Hẳn là trên người có vết thương ngoài da không được xử lý tốt nên đã nhiễm trùng, mới sốt cao như vậy.
Ông vươn tay vén quần áo Tống Á Hiên lên nhìn, lại bị Lưu Diệu Văn ngăn lại.
"Chú Hạ muốn làm gì?"
"Diệu Văn à, cháu xem có phải cháu làm cho bị thương không xử lý tốt, nhiễm trùng rồi. Cũng không phải chuyện to tát gì, chú thấy nhiều rồi, trước mắt cứ xử lý vết thương trước đã." Hạ Lực Bình tưởng là do Lưu Diệu Văn không tiện nói ra ham mê đen tối này nọ nên mới không cho ông nhìn, ông cố ý tỏ ra bộ dáng "chú đây rất hiểu."
"Chú Hạ nói gì thế?"
Lưu Diệu Văn vừa dứt lời thì Tống Á Hiên liền rên rỉ một tiếng, sau đó khó chịu nhíu mày lại, Lưu Diệu Văn vội bỏ qua Hạ Lực Bình, ghé sát vào cậu hỏi: "Sao vậy, có chỗ nào không thoải mái à?"
"Họng khô quá, muốn uống nước." Tống Á Hiên khép hờ mắt, khó chịu nói.
"Lục Thất." Lưu Diệu Văn nghiêng đầu nói với Lục Thất, "Đi rót cốc nước đến đây, nước ấm, không được nóng quá."
Lục Thất lập tức đi rót nước đem vào, Lưu Diệu Văn đón lấy, nâng đầu Á Hiên dậy, đem cốc nước ghé vào bên miệng đỡ cốc cho cậu uống.
Tống Á Hiên uống xong thì thấy dễ chịu hơn một chút, híp mắt nhíu mày cọ trên gối, nhỏ giọng gọi: "Chú Văn, cháu đau đầu quá."
"Cứ nằm yên, để tôi xoa cho." Lưu Diệu Văn ngồi ở cạnh giường, hai tay đặt lên đầu Tống Á Hiên, động tác rất nhẹ, gương mặt lạnh lùng dần bị che lấp bởi cảm xúc lo lắng.
Hạ Lực Bình thấy cứ như đang mơ, đây không phải là đồ chơi trên giường mà kim chủ bao dưỡng sao, sao lại còn hầu hạ tận răng thế kia, còn chu đáo hơn cả hầu hạ cha già trước lúc lâm chung.
"Chú Hạ, đừng đứng đó chứ, mau tới xem em ấy đi." Lưu Diệu Văn nhíu mày.
Hạ Lực Bình: "..."
Sau khi Hạ Lực Bình kiểm tra xong, kê ít thuốc, ông mới tin được đây đơn thuần chỉ là cảm lạnh phát sốt thôi! Không phải là ông già cả rồi còn suy nghĩ đổ đốn, mà là nhà giàu nào mà chẳng như thế kia chứ!
Cuối tuần trước ông đến khám bệnh cho một nhà nọ, chơi đùa trên giường rất high, một ông già như ông khi nhìn thấy vết thương giữa hai chân kia thì cảm thấy thẹn, đều là các vết thương do trói mà ra, trên người không phải vết siết bóp thì chính là vết thắt trói. Hạ Lực Bình nhìn mãi thành quen, một phần là do ông đâu có quyền lên tiếng, cho nên nhìn mãi cũng dần cảm thấy bình thường.
Có điều, thằng nhóc Diệu Văn này quả nhiên không giống như hội ăn chơi trác táng kia, nó biết thương người ta.
Giống y đúc ba của nó, cưng chiều người trong lòng tới mức nghịch thiên.
Lúc Hạ Lực Bình đi rồi, Lưu Diệu Văn mới ôm người vào trong ngực. Người trong lòng vẫn đang phát sốt, ôm vào giống như ôm cái lò sưởi.
Tống Á Hiên mơ màng cảm giác được đó là Lưu Diệu Văn, liền cọ cọ ngực hắn, qua hồi lâu cậu mới kịp nhận ra, lập tức giãy lên lùi lại phía sau, "Anh cách xa em chút, sẽ bị lây đó."
"Em ngoan ngoãn ngủ đi, đừng có động đậy." Lưu Diệu Văn đè cậu lại, ôm chặt, Tống Á Hiên sốt tới mức quay cuồng, chốc lát sau lại chìm vào giấc ngủ.
Ngủ một giấc tỉnh lại, Á Hiên cảm thấy sảng khoái cả tinh thần, bây giờ toàn thân cậu đều là mồ hôi, cảm giác cứ như vừa sống lại.
Tống Á Hiên quay qua nhìn Lưu Diệu Văn đang ngủ bên cạnh, hắn vẫn duy trì tư thế ôm cậu tối qua, nhưng mặt hắn vô cùng xanh xao, chắc là cả đêm ngủ không ngon.
Á Hiên xúc động, nếu không phải vì vừa mới ốm dậy, sợ lây cho chú Văn, không thì cậu đã chồm lên hôn hai phát.
Cậu thầm nghĩ hôm nay cúp học đi, tối qua chú Văn vất vả chăm sóc cậu, bây giờ cậu ngủ cùng hắn thêm một lúc.
Cả ngày nay cậu đều ở nhà không ra cửa, hay nói đúng hơn là Lưu Diệu Văn không cho cậu ra ngoài. Cậu vừa ốm dậy, không được ra gió, ngay cả khi cậu bảo muốn nhìn Văn Nha, hắn cũng không cho phép.
"Lục Thất, đuổi nó về sau núi đi, đừng để nó lại gần bên này." Lưu Diệu Văn vừa dặn dò, Lục Thất đã đuổi sói con về tít sâu trong núi.
Tống Á Hiên muốn ngăn lại nhưng không dám, cậu cảm giác rằng giờ tốt nhất không nên chọc vào chú Văn, chú Văn bây giờ rất ghét nhìn thấy Văn Nha.
Ngày hôm nay qua đi, hai người chưa từng đề cập lại chuyện hôm qua, Tống Á Hiên nghĩ chuyện này có lẽ dừng ở đây thôi.
Chính cậu cũng đã nghĩ thông suốt rồi, chú Văn không kể chuyện trước kia cũng không sao, dù sao cậu cũng đâu nói với chú Văn chuyện cậu sống lại.
Thời điểm trở về trường học, Tiêu Trình thế mà còn đi sớm hơn cậu, cậu vừa tới, Tiêu Trình liền lại gần thấp giọng hỏi: "Anh tôi đi tìm cậu?"
Tống Á Hiên gật đầu, lấy sách vở trong cặp ra.
"Tôi đã bảo cậu rồi, tránh xa anh ấy ra! Cậu nghe không hiểu hay gì!"
Tống Á Hiên cười khẽ một tiếng, buông sách xuống nhìn cậu ta, "Bây giờ anh cậu muốn tiếp cận chú Văn, cậu nên khuyên anh cậu đừng nên mơ tưởng hão huyền, bảo anh ta tránh xa chú Văn ra."
"Nếu không phải do Lưu Diệu Văn thì anh tôi sao có thể biến thành như vậy?"
"Nếu anh cậu cứ tiếp tục tới gần chú Văn, con mắt kia của anh ta sẽ khó giữ lại." Tống Á Hiên cười lạnh.
"Cậu dám! Nếu Lưu Diệu Văn làm anh tôi bị thương, tôi nhất định sẽ không bỏ qua đâu!"
"Không phải chú Văn, mà là tôi."
Tống Á Hiên lạnh lùng nhìn cậu ta, nói: "Nếu anh ta còn tơ tưởng bạn trai tôi, tôi sẽ không bỏ qua đâu."
Tiêu Trình không thể tin nổi nhìn Tống Á Hiên,"Cậu thực sự nghĩ cái tên Lưu Diệu Văn máu lạnh kia sẽ có tình cảm với cậu sao?"
Tống Á Hiên kỳ quái nhìn cậu ta, cậu vẫn luôn thắc mắc, vì sao mọi người luôn nghĩ rằng chú Mặc đang đùa bỡn cậu vậy?
Lý Duy cũng thế, Tiêu Trình cũng vậy, ngay cả ông bác sĩ hôm qua cũng không ngoại lệ.
Cậu cẩn thận suy nghĩ, bây giờ chú Văn còn chưa làm gì cậu, đùa bỡn là đùa bỡn thế nào?
Thật ra cậu hơi để ý tới chuyện này, nếu chú Văn không động thủ, chẳng lẽ cậu phải tự dâng mình lên hay sao?
Lúc Tống Á Hiên nghĩ tới điểm này, cậu căn bản không nhớ rằng đời này cậu vẫn chưa thành niên, trong mắt người khác, động chạm một chút đã là vi phạm pháp luật chứ đừng nói cậu còn vị thành niên.
Tiêu Trình nhìn ánh mắt cậu, dường như muốn nói rằng: Cậu thật là ngu ngốc.
Cả ngày nay Tiêu Trình tức giận không thèm nói chuyện với cậu, thế nhưng lúc tan học, cậu ta đột nhiên nói: "Cậu đợi chút, đi theo tôi tới chỗ này."
Tống Á Hiên không ngẩng đầu lên, trả lời: "Không đi."
Tiêu Trình chán nản, nhưng anh trai đã giao nhiệm vụ, cậu ta chỉ có thể hạ giọng nói: "Là anh tôi muốn gặp cậu."
Tống Á Hiên nhớ tới chuyện lần trước xảy ra khi gặp mặt Tiêu Đồng, không biết giữa bọn họ còn lý do gì để mà gặp lại.
"Tôi không đi."
"Thế nếu Lưu Diệu Văn cũng đi thì sao?"
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...