Cô giúp việc không ở đây, Tống Á Hiên nhìn mảnh vụn thủy tinh bừa bộn trên đất thì rất khó chịu, cậu tìm một cái chổi đem ra quét sạch sẽ phòng khách.
Lưu Diệu Văn ăn bánh ngọt, lười biếng nằm trên sofa.
"Nâng chân lên." Á Hiên quét đến dưới chân hắn, Lưu Diệu Văn nâng hai chân thon dài đặt lên bàn trà.
Tống Á Hiên quét sạch dưới chân hắn, lại quét một vòng tới khi sạch hết thủy tinh, Á Hiên mới thẳng lưng cất chổi trở về.
Cô giúp việc tới trễ giờ, liên tục cúi đầu xin lỗi. Lưu Diệu Văn chau mày, nếu không phải bây giờ sắp tới giờ cơm mà cả hắn và Tống Á Hiên đều chưa ăn cơm, hắn nhất định sẽ đuổi việc cô.
Cô giúp việc thấp thỏm lo âu làm xong cơm,Tống Á Hiên đứng trong WC rửa tay, cô giúp việc liền theo vào.
"Tống thiếu gia." Cô giúp việc bất an xoa tay.
Á Hiên đóng vòi nước, xoay người hỏi: "Cô Thúy, có chuyện gì vậy?"
"Tống thiếu gia, tôi không cố ý đi muộn đâu, cháu trai hôm nay nó tự dưng phát sốt, trong nhà có mỗi mình tôi, tôi không yên tâm để nó ở nhà nên mới chậm trễ." Cô Thúy muốn kéo áo Tống Á Hiên, lại không dám.
Đây là lần đầu tiên cô chậm trễ thời gian quy định, cô làm công việc này từ rất lâu, là bởi tiền lương cực cao. Chủ nhà tuy tính tình không tốt, nhưng chỉ cần hoàn thành công việc đã giao thật tốt, hắn sẽ không làm khó cô.
Cô Thúy mỗi ngày chỉ cầm làm ba bữa cơm và các công việc quét tước, không cần phải ở trong ngôi nhà này cả ngày, còn có thể trở về chăm sóc cháu trai. Công việc này của cô Thúy làm bao nhiêu người đỏ mắt trông mong, hiện giờ mắt thấy sắp mất việc, cô cùng đường rồi mới tới cầu xin Tống Á Hiên.
Đương nhiên là trong lòng cô đã chuẩn bị sẵn, Văn gia đối xử với Tống thiếu gia tốt thế nào, cô đều nhìn thấy rõ ràng. Cho nên cô mới có gan đến xin Tống Á Hiên
"Tống thiếu gia, cậu giúp tôi xin Văn gia đi, tôi không cố ý đâu, lần sau tôi chắc chắn sẽ không đến muộn nữa, Văn gia rất thương cậu, cậu ấy nhất định sẽ đồng ý."
Tống Á Hiên vốn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng nghe được câu sau thì lại giật mình. Cô Thúy thấy có hy vọng, tiếp tục nói: "Tống thiếu gia, tôi biết cậu là người tốt, cậu là người lương thiện. Tôi không thể đánh mất công việc này, trong nhà còn phải trông cậy vào tôi..."
Cô Thúy nói xong thì nước mắt đã ứa ra, cô khổ sở khẩn cầu Á Hiên.
Tống Á Hiên giương mắt, nếu không phải vì độ cong đuôi mắt quá mức diễm lệ thì trông cậu rất mềm mại dễ tính. Cậu thản nhiên nói: "Cô Thúy, lúc chú Văn thuê cô hẳn là có ký hợp đồng, trên hợp đồng nói như thế nào thì làm như thế đó, chú Văn thương cháu không liên quan gì tới chuyện này cả."
"Hơn nữa cháu chẳng lương thiện gì đâu, chú Văn cũng không phải người vô tình, nếu công việc của cô Thúy xuất hiện vấn đề, cháu sẽ không nhúng tay."
Nói xong, Tống Á Hiên không cho cô cơ hội nói tiếp, lướt qua người cô đi ra ngoài.
Lưu Diệu Văn tựa vào sofa, nhắm mắt như đang ngủ. Tống Á Hiên nhẹ chân đi đến bên người hắn, cúi đầu nhìn, Lưu Diệu Văn không mở mắt nhưng miệng lại nói: "Bà ấy nói với cháu cái gì?"
"Á? Thì bảo cháu tới thổi gió bên gối."
Lưu Diệu Văn mở mắt ra nhìn cậu, cười nói: "Vậy chúng ta lên giường, chú xem cháu thổi thế nào."
"Thổi gió bên gối có tác dụng sao?"
"Đương nhiên có."
"Vậy..." Tống Á Hiên nói, "Vậy sáng mai chú Văn dậy sớm một chút đưa cháu tới trường được không?"
Lưu Diệu Văn tức khắc dài mặt, Tống Á Hiên vội nói: "Không đồng ý thì thôi vậy."
Tuy Á Hiên nói vậy nhưng vẫn rất không cam tâm, cậu nhỏ giọng than thở, "Thổi gió bên gối căn bản chẳng có tác dụng gì."
Lưu Diệu Văn nhìn mặt Tống Á Hiên xụ xuống, tức đến muốn cười, "Nếu cháu nói vào buổi tối lúc ở trên giường thì sẽ có tác dụng."
Lưu Diệu Văn cười thâm sâu nhìn Tống Á Hiên, tim Tống Á Hiên rớt một nhịp, vội xoay đầu qua chỗ khác, đổi đề tài, "Ăn cơm ăn cơm."
Lúc Lưu Diệu Văn cùng Á Hiên ngồi vào bàn cơm, cô Thúy thấp thỏm đứng một bên. Cô nhìn sắc mặt Lưu Diệu Văn, bước chân cứ động đậy lại không dám bước lên.
Lưu Diệu Văn quét mặc liếc một cái, cầm đũa thản nhiên nói, "Trừ nửa tiền lương tháng này, chuyện này chỉ được phép xảy ra một lần."
Cô Thúy mừng rỡ, chỉ cần không mất việc là tốt rồi.
"Cảm ơn Văn gia, tôi nhất định sẽ làm việc thật tốt, tuyệt đối không phạm sai lầm như vậy nữa."
"Đừng cảm ơn tôi." Lưu Diệu Văn thản nhiên, ngón tay màu tái nhợt cầm đôi đũa đen tuyền, xương ngón tay rất đẹp, lộ ra một chút tâm tình tốt.
Hắn gặp một miếng cá để vào bát Tống Á Hiên, tiếp tục nói, "Nếu muốn cảm ơn thì phải cảm ơn người mà cô khẩn cầu."
Cô Thúy lập tức hiểu ra, vội xoay người về phía Tống Á Hiên, "Cảm ơn Tống thiếu gia! Cảm ơn Tống thiếu gia! Tôi biết thiếu gia là người tốt mà!"
Tống Á Hiên cắn đũa ngây người nhìn cô Thúy, lại nhìn chú Văn.
Mình vừa thổi gió bên gối? Còn thổi thành công rồi?
Tống Á Hiên nhìn chú Văn chậm rãi dùng bữa, mắt cậu cong lên.
Mỗi ngày mỗi phút mỗi giây, niềm kinh ngạc mừng rỡ lại càng thêm xúc động lòng người, cảm giác ấp áp này như bọt khí trong ly rượu, chìm chìm nổi nổi tràn đầy cõi lòng, khiến cho mỗi ngày trong cuộc sống này cứ như đắm trong men say ngọt ngào.
Có lẽ đời trước Á Hiên đã sống một cuộc sống buồn tẻ chua chát, là hương vị gì chỉ mình cậu hiểu. Nhưng đời này mỗi ngày đều có chú Mặc, cuộc sống của cậu bỗng chốc biến thành một lon nước có ga, vừa bật mở nắp, tiếng ga "póc póc" bật ra tràn đầy niềm vui vẻ.
Buổi tối trước lúc ngủ, Tống Á Hiên phân vân không biết có nên thổi gió bên gối nữa hay không.
Cậu chỉ sợ lỡ như... lỡ như mai lại đi muộn thì sao? Lỡ như mai không dỗ được chú Mặc thì làm sao?
Lúc Lưu Diệu Văn trên giường, tay chân vô cùng lạnh. Hiện giờ bắt đầu vào đông, không khí lạnh tràn về, thân thể chú Văn lại càng thêm lạnh.
Lưu Diệu Văn vừa lên giường đã ôm cậu vào ngực, bàn tay luồn vào bụng Tống Á Hiên, lạnh tới mức Á Hiên rụt cả người. Nhưng dù vậy cậu cũng không gạt tay chú Văn ra, nếu tay chân không được ủ ấm, cả đêm chú Văn sẽ không ngủ ngon.
Ổ chăn ấm áp, làm da kề sát nhau, đầu giường đặt một cái đèn ngủ mờ mờ.
Căn phòng yên tĩnh, tiếng hít thở chầm chậm.
Qua một lúc lâu, Tống Á Hiên bỗng dưng mở miệng nói: "Chú Văn, Hoa Cẩm Tú làm sao vậy?"
Ánh mắt Lưu Diệu Văn ngưng lại, nhìn Tống Á Hiên với vẻ phức tạp.
"Sống không lâu nữa." Nửa ngày sau Lưu Diệu Văn mới thu ánh mắt lại, không cảm xúc nói.
Thân thể Tống Á Hiên khẽ run lên, Lưu Diệu Văn lập tức cảm nhận được, hừ lạnh một tiếng rút tay về.
'Sợ chú sao? Không phải lúc trước cháu nghe thấy người ta nói chú là loại người gì rồi à? Ở cùng với chú, có phải cả ngày đều sống trong sợ hãi hay không?"
Vẻ mặt Lưu Diệu Văn lạnh băng, khóe miệng tươi cười lạnh lẽo, độ ấm toàn thân như bị rút hết đi rồi.
Lòng Tống Á Hiên thắt lại, vội mò tới tay Lưu Diệu Văn.Lưu Diệu Văn chau mày né đi, Tống Á Hiên bám riết không tha, cắn môi không nói một lời, kiên quyết ôm tay Lưu Diệu Văn vào trong ngực.
Lưu Diệu Văn không kiên nhẫn, nhìn Á Hiên mấy cái liền không nhịn được nữa, tức giận gắt: "Á Hiên nhi!"
Tống Á Hiên đỏ mắt nhìn hắn, mạnh mẽ ôm tay Lưu Diệu Văn vào ngực, cắn môi tủi thân nói: "Giận thì giận đi, sao lại rút tay ra, không lạnh sao?"
Lưu Diệu Văn ngẩn người bất động.
Tống Á Hiên thấy hắn bất động, càng ôm chặt hơn, sau đó nói, "Anh tức cái gì, em đã nói gì đâu. Em chỉ hỏi một tý thôi, Hoa Cẩm Tú gặp chuyện là em nghe người ta nói. Anh là bạn trai em mà không nói cho em biết đầu tiên, em không có quyền được biết sao?"
"Em mới hỏi một câu anh liền tức giận, em còn chưa giận đâu đấy."
Càng nói Tống Á Hiên lại càng bực, trong lòng vừa thông suốt, cảm xúc tích tụ trào ra không ngăn lại được, lập tức đỏ bừng mắt.
Vẻ lạnh lẽo của Lưu Diệu Văn tức khắc tán loạn, nhìn thấy người bên cạnh mình đang đỏ mắt tủi thân, hắn liền cảm thấy quân lính tan rã.
Hắn dịch người vào sát Á Hiên, ôm cậu vào trong ngực mình, nghĩ nửa ngày cũng chưa nghĩ ra nên dỗ dành thế nào, cuối cùng chợt lóe lên một ý tưởng, mở miệng nói: "Tiểu Hiên, ngày mai tôi dậy sớm một chút đưa em tới trường được không?"
Tống Á Hiên nhắm chặt mắt không nói.
Lưu Diệu Văn dừng một chút lại nói: "Không đồng ý à, vậy thì thôi."
"Thôi là thôi thế nào, anh chẳng có thành ý gì cả." Tống Á Hiên tức giận bật nửa người dậy, thở phì phì trừng mắt nhìn hắn.
"Bạn trai dậy sớm đưa em tới trường, thế còn chưa đủ thành ý?"
Á Hiên vừa nãy rất muốn đánh nhau, vừa nghe thấy hai chữ "bạn trai" thì miệng không nhịn được cong lên.
Khóe miệng Lưu Diệu Văn cũng cong lên, vẻ mặt như cười như không. Hắn vừa lộ ý cười, Tống Á Hiên liền không tức nổi nữa.
Tống Á Hiên miễn cưỡng ra chiều tức giận, lạnh mặt nói: "Vậy ngày mai anh không được bám giường nữa."
Lưu Diệu Văn nghe hai chữ "bám giường" này thì rất bất mãn, nhưng hắn không muốn làm bạn trai nhỏ tức giận thêm nữa. Hắn gật gật đầu coi như đồng ý.
Á Hiên lại nằm xuống, tựa vào ngực Lưu Diệu Văn, lần này hỏi lại chắc chắn hơn vừa rồi, dù sao cậu vừa mới ra uy, "Anh làm gì Hoa Cẩm Tú vậy? Có nghiêm trọng lắm không?"
Lưu Diệu Vănthở dài, "Cũng chẳng làm gì cả, dọa một tý thôi, không ngờ lá gan nó nhỏ như vậy, suýt nữa tự làm mình mất mạng."
Nói đến chuyện này Lưu Diệu Văn thực sự là không biết trước. Chuyện Hoa Cẩm Tú đánh Tống Á Hiên bị thương, tuy rằng lúc ấy hắn không mấy để tâm, nhưng với tính cách có thù tất báo của hắn, về sau nhất định sẽ đòi nợ.
Lưu Diệu Văn tìm mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ bắt cóc Hoa Cẩm Tú. Lưu Diệu Văn cố ý tìm những người này vì bọn chúng không để đạo đức vào trong mắt, vậy nên Hoa Cẩm Tú sẽ chịu nhục nhã một trận.
Đương nhiên chuyện này là do Lục Thất khống chế, Lục Thất cũng không sai mấy tên lưu manh đó làm gì một cô gái cả, chỉ đánh ngất rồi chụp một vài bức ảnh không thể truyền ra ngoài thôi.
Cho nên lúc Hoa Cẩm Tú tỉnh lại, bọn chúng dùng ảnh chụp uy hiếp cô ta. Hoa Cẩm Tú tức giận không thôi, miệng tỏ ra hùng hổ, chửi bới bọn chúng không ra gì. Bọn lưu manh vốn vô học nhưng lòng tự tôn lại chẳng ít hơn người khác, liền đánh đập Hoa Cẩm Tú.
Cuối cùng chuyện càng ngày càng nghiêm trọng, bọn chúng vốn làm vì tiền, lúc này cũng không quay lại được nữa. Hoa Cẩm Tú một thân đàn bà con gái, dù miệng lưỡi có đanh đá nhưng thân thể vẫn là rất yếu, cuối cùng bị đánh ra một thân đầy vết thương.
Sau đó cảnh sát cứu Hoa Cẩm Tú ra, người còn sót nửa cái mạng. Mấy tên côn đồ còn chưa rõ người sai mình làm là ai đã bị tống vào ngục hết.
Tống Á Hiên nghe xong, lo lắng nói, "Vậy cảnh sát sẽ không tra ra anh chứ?"
Ánh mắt Lưu Diệu Văn cong cong, khóe miệng lại giương lên.
"Không đâu, không có ai bắt được nhược điểm của tôi hết, cho dù Hoa gia biết đó là tôi cũng không có chứng cứ." Lưu Diệu Văn nhéo thắt lưng Tống Á Hiên, cười nói, "Tôi thay em báo thù rồi, về sau muốn đánh người thì cứ đánh, ai bắt nạt em cứ về nói với tôi. Nếu lần sau còn ngốc như thế, chịu đánh bị thương, người đầu tiên tôi giáo huấn chính là em."
Tống Á Hiên nở nụ cười thật tươi, gật đầu đáp: "Ừm."
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
#tacgia:Nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn là nên đổi xưng hô ở chỗ này, nhưng sẽ không đột nhiên đổi cái rụp mà có giai đoạn quá độ để quen dần nha