Buổi sáng Tống Á Hiên tỉnh dậy rất sớm, bởi vì tối qua đi ngủ Lưu Diệu Văn cứ luôn vắt chân vắt tay lên người cậu, khiến sáng hôm sau cậu bị nóng quá mà tỉnh. Cậu trở mình, thấy cánh tay của chú Văn lộ ra ngoài, cậu kéo chăn lên.
Buổi sáng Lưu Diệu Văn ngủ rất say, mắt nhắm lại, làm người ta càng chú ý tới khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao thẳng, lông mày giãn ra. Tống Á Hiên nhìn ngẩn cả người, ổ chăn ấm áp làm trái tim Á Hiên cũng được sưởi ấm theo.
Đây là bạn trai của mình, Tống Á Hiên thầm nhủ trong lòng.
Bạn trai mình đẹp trai quá!
Không những đẹp trai mà chân còn dài!
Các bạn có bạn trai đẹp trai chân dài như vậy không?
Không có!
Tống Á Hiên nhìn tới nở hoa trong lòng, nhớ tới hôm qua vẫn chưa được nhìn phần thưởng quần da kia, cậu thầm tính toán tiếp theo nên làm thế nào để khiến chú Văn phải mặc cho cậu nhìn.
Nhưng cậu chợt nhớ tới vết sẹo trên thắt lưng kia, sẹo rất sâu, nhìn như đã từ rất lâu rồi. Theo hình dạng vết vẹo, Tống Á Hiên đoán đó là vết dao.
Lòng cậu tê rần, trước khi cậu biết tới chú Văn, chú Văn đã trải qua những việc gì?
Lưu gia phá sản, ăn nhờ ở đậu, bị người ta theo dõi, giết người, vết dao. Còn rất nhiều chuyện cậu không hề biết. Lưu Diệu Văn bỗng nhiên hận mình của đời trước, nếu lúc ấy cậu chủ động tới gần chú Văn, vậy phải chăng chú Văn sẽ cảm nhận được một chút ấm áp hay không.
Giống như bây giờ, Tống Á Hiên cảm nhận rõ ràng được chú Văn cười nhiều hơn, khí chất lạnh lùng giữa hàng lông mày đã tan đi không ít. Hắn không còn là chú Văn mà ai cũng không dám đến gần nữa.
Nhưng vì sao đời trước lại không sớm biết chứ, vì sao không sớm biết chú Văn thực ra rất dịu dàng, lúc hắn cười lên thật là đẹp. Hắn cũng sẽ xem Heo Peppa, sẽ ăn bánh ngọt, khi ngủ sợ lạnh sẽ co người lại, sẽ hung dữ với cậu, cũng sẽ dỗ dành cậu. Tống Á Hiên nghĩ một lúc, mắt cụp xuống, cậu không khống chế được cảm xúc nữa, chỉ muốn ôm lấy chú Văn.
"Mới sáng ra đã làm nũng rồi." Giọng nói khàn khàn của Lưu Diệu vang lên.
Tống Á Hiên không cãi, chú Văn nói gì thì chính là cái đó. Cậu đau lòng đấy, làm nũng đấy, bây giờ cậu chỉ muốn ôm bạn trai mình thôi.
Lưu Diệu Văn cúi xuống nhìn, chỉ thấy Tống Á Hiên đang vùi trong ngực hắn, cánh tay ôm chặt thắt lưng hắn. Hắn chỉ có thể nhìn thấy gáy của Á Hiên, cảm thấy hơi đáng yêu, cúi xuống hôn.
"Hôm nay không cần đi học à? Giờ vẫn còn chưa rời giường."
"Á!" Tống Á Hiên sợ hãi kêu lên, dứt khoát chui ra khỏi ngực Lưu Diệu Văn, nhìn đồng hồ thấy 7 giờ rồi.
"7 giờ! Giờ đến cũng muộn mất rồi!" Tống Á Hiên buồn bực, cậu chưa bao giờ đi học muộn đâu.
"Chú đưa cháu đi." Lưu Diệu Văn ngồi dậy, cười nói.
Muộn thì cũng muộn rồi, bây giờ đi cũng đã muộn. Tống Á Hiên cơm nước xong, chờ chú Văn ăn xong rồi đưa cậu đi học. Cậu ôm cặp sách ngồi đối diện chú Văn, nhìn chú Văn chậm rãi dùng bữa sáng.
Bạn trai mình lúc ăn cũng đẹp trai! Chỉ ăn miếng sandwich thôi mà ăn ra cảm giác như ở bữa tiệc đẳng cấp Michelin!
Mắt Lưu Diệu Văn khép hờ, vẻ mặt lãnh đạm, lúc hắn không nói gì, khí chất tối tăm lạnh lùng lại tỏa ra. Hắn chậm rãi nhấm nháp bữa sáng, không hề phát ra âm thanh. Chờ hắn ăn xong ngẩng đầu lên, khí tức lạnh lẽo lại tiêu tan.
Tống Á Hiên hơi mê mẩn, chú Mặc có một khí chất thần bí, khí chất này thường làm người ta không dám tiếp cận, nhưng khi chú Văn nhìn cậu, tất cả khí chất thần bí kia liền tiêu tan, biến thành một Lưu Diệu Văn rất đỗi bình thường.
"Đi thôi." Lưu Diệu Văn đứng lên, cầm chìa khóa xe đi ra cửa, Tống Á Hiên ôm cặp sách theo sau.
Lúc hai người tới trường, tiết một đã qua một nửa. Lưu Diệu Văn quay đầu ghé sát vào mắt cậu, nói: "Đừng đụng tay vào mắt, chờ nó tự khỏi. Nếu thấy khó chịu quá thì gọi điện cho chú."
Tống Á Hiên gật gật đầu, lúc cậu bị thương, mắt chảy máu trông hơi nghiêm trọng, nhưng qua một đêm đã tốt hơn nhiều, mấy ngày nữa là có thể khỏi hẳn.
Cậu xuống xe, quay đầu lại nhìn Lưu Diệu Văn, "Chú lái xe cẩn thận nhé, buổi tối cháu sẽ về sớm."
"Ừ." Lưu Diệu Văn cong khóe miệng, gật đầu rồi lái xe đi.
Tống Á Hiên đứng ở cổng trường, cậu chưa bao giờ đi học muộn, cho nên giờ thấy hơi nhát.
Bảo vệ từ xa đã nhìn thấy cậu, đang chuẩn bị mở cổng, Tống Á Hiên định đi thẳng vào trong cổng. Bỗng nhiên, bên cạnh xuất hiện một bàn tay mạnh mẽ kéo cậu chạy, Á Hiên bất ngờ không kịp đề phòng bị lôi đi xềnh xệch.
"Khụ khụ..." Bị lôi tuốt tới chỗ chân tường bên phải trường học, sau đó người kia mới buông ra. Tống Á Hiên đỡ tường thở hồng hộc. Tới khi cậu thở đủ, ngẩng đầu lên thì thấy Tiêu Trình đang cúi đầu lạnh mặt nhìn cậu.
"Sao cậu..." Tống Á Hiên vừa định hỏi sao lại làm vậy thì thấy cặp sách trên tay cậu ta, nhất thời hiểu ra, "Cậu cũng đi muộn à?"
"Tôi đi muộn thì bình thường, nhưng học sinh ưu tú hạng nhất thành phố mà lại đi muộn thì ngạc nhiên thật đấy." Tiêu Trình liếc mắt nhìn cậu, sau đó nói, "Học sinh ưu tú đi muộn, còn bị phạt đứng cửa lớp thì còn ngạc nhiên hơn."
Tiêu Trình nói chuyện với giọng điệu quái gở, Tống Á Hiên cũng không đáp, hỏi lại, "Thế cậu kéo tôi tới đây làm gì?"
"Trèo tường chứ gì! Cậu ngốc thế nhờ? Cứ đi thẳng vào cổng sẽ bị bảo vệ bắt đấy, ông bảo vệ kia chẳng giỏi gì, chỉ giỏi phạt, nổi tiếng khắp cả trong ngoài trường học rồi. Nếu cậu bị ổng bắt, ổng phạt cậu tới trưa luôn. Đừng nghĩ chỉ là bảo vệ, bảo vệ Nhạc Vinh có quyền như thế đấy."
Cái này... đúng là Tống Á Hiên không biết thật, vì cậu chưa bao giờ đi muộn.
"Trèo đê." Tiêu Trình hất cằm.
Á Hiên ngẩng đầu nhìn bức tường, khoảng tầm 2 mét, trèo cũng không khó. Hôm nay là lần đầu tiên trong đời cậu đi học muộn, lần đầu tiên trèo tường vào trường, buổi tối trở về có thể kể với chú Văn cái trải nghiệm này.
Tiêu Trình vắt cặp sách lên vai, xắn tay áo, chân đạp lên bờ tường, linh hoạt leo qua, chốc lát sau, một tiếng "bịch" vang lên phía bên kia tường.
"Nhanh trèo qua đây!" Tiêu Trình đứng ở bên kia gọi.
Tống Á Hiên học theo động tác của Tiêu Trình, tuy rằng không thuận lợi được như cậu ta nhưng vẫn trèo qua được. Tiêu Trình thấy cậu trèo qua được rồi thì cất bước đi.
Một bên vai cậu ta đeo cái cặp sách xẹp lép, có lẽ bên trong chỉ có một quyển sách là cùng. Cậu ta lười nhác đeo cặp sách, bước đi lắc lư như một tên lưu manh đầu đường xó chợ.
Nhưng Tống Á Hiên biết, có thể vào lớp 11-1 của Nhạc Vinh thì đều là học sinh giỏi, mỗi một học sinh trong ngôi trường này đi ra ngoài có thể trở thành hạng 1 hạng 2 của những ngôi trường khác.
"Lúc nãy người đưa cậu tới là Lưu Diệu Văn à?" Tiêu Trình vừa đi vừa nghiêng đầu hỏi.
Vì chuyện trèo tường vừa rồi, Tống Á Hiên cảm thấy quan hệ có chút thân quen hơn, nhưng giờ thì hết rồi. Cậu nhíu mày nhìn Tiêu Trình, đây không phải là lần đầu Tiêu Trình nhắc tới Lưu Diệu Văn, ngày hôm qua gặp mặt cậu ta cũng hỏi về chú Văn.
"Hừ, Lưu Diệu Văn thì ai mà chả biết." Cậu ta khinh bỉ hừ một tiếng.
Tống Á Hiên giận, lạnh lùng nói: "Chú Văn không phải là người mà cậu có thể tùy tiện nói, ngậm cái miệng của cậu vào."
Tiêu Trình dừng lại, xoay người nhìn cậu, cười lạnh, "Cậu mới quen anh ta được bao lâu? Anh ta tốt với cậu một tý, cậu liền che chở cho anh ta? Cậu có biết anh ta đã từng giết người không?"
Ánh mắt Tiêu Trình chợt hiện lên một chút sợ hãi, một chút hận thù, cảm xúc rất phức tạp. Cậu ta cắn răng, thấp giọng nói: "Anh ta móc mắt người ta xuống mà không chớp mắt lấy một cái, anh của tôi, mắt của anh tôi bị anh ta móc xuống! Người như Lưu Diệu Văn nên xuống địa ngục, anh ta không xứng được sống!"
Ánh mắt Tống Á Hiên khiếp sợ, cậu nhìn ra hận thù trong mắt Tiêu Trình, cảm giác khiếp sợ liền biến thành khó chịu, "Ai cũng có thể xuống địa ngục, nhưng không bao giờ là chú Văn."
"Tôi nói thế cậu vẫn chưa nghe thủng à! Tay anh ta dính máu, trên tay anh ta là mạng người! Nếu không phải Lưu Diệu Văn may mắn tránh được lưới pháp luật, tôi nhất định sẽ tống anh ta vào tù! Khiến anh ta cả đời không ra được!"
Tống Á Hiên lạnh lùng nhìn cậu ta, cậu không tin. Chú Văn rất tốt, chú Văn rất dịu dàng, người ngoài sao có thể biết được, bọn họ chỉ biết vừa sợ hãi vừa chửi bới chú Văn.
"Tống Á Hiên, tôi chống mắt lên xem kết cục của cậu."
Tiêu Trình cười lạnh, cất bước rời đi. Á Hiên đứng một lúc rồi cũng về phòng học.
Lúc cậu đi tới lớp thì thấy Tiêu Trình đang mất kiên nhẫn đứng nghe chủ nhiệm lớp là thầy Liêu giáo huấn cậu ta.
"Thầy Liêu." Tống Á Hiên rất ngượng, cậu đi tới trước mặt thầy.
"Á Hiên, sao em cũng đến muộn thế?" Thầy Liêu bị Tiêu Trình làm cho bực mình, lại thấy học sinh khiến thầy kiêu ngạo - Tống Á Hiên, cũng tới muộn, thầy lại càng không vui.
"Một đứa hai đứa, ai cũng theo nhau đi muộn là sao? Thi tốt một lần thì thể hiện được cái gì? Thầy nói em đó, Tiêu Trình, cặp sách của em có mang sách không? Cặp sách không đựng sách, mang đến trường học làm gì?"
"Làm màu." Tiêu Trình tỉnh bơ nói.
Thầy Liêu tức lộn cả ruột, chỉ tay vào cậu ta, cả giận mắng: "Tiêu Trình! Càng ngày em càng không ra gì! Đi ra cửa đứng ngay! Đứng không đủ một ngày thì đừng nghĩ đến chuyện vào lớp!"
"Vầng."
Tiêu Trình xoay người đi ra, thấy Tống Á Hiên đứng bên cạnh liền nói, "Vừa rồi Tống Á Hiên cũng theo em trèo tường vào, bảo vệ thấy cậu ấy rồi, có lẽ sắp báo lên văn phòng thầy đấy."
"Tống Á Hiên, em cũng đi ra đứng!"
Tống Á Hiên sửng sốt một chút rồi cũng ngoan ngoãn đi ra cửa đứng. Tiêu Trình cà lơ phất phơ tựa vào lan can, không nhìn Á Hiên nữa.
Tống Á Hiên đứng rất nghiêm chỉnh, cậu thấy hơi mới lạ, lần đầu tiên bị phạt đứng, cho dù là bị Tiêu Trình chơi khăm cậu cũng không thấy bực cho lắm. Cậu nhớ tới đời trước tình cờ nghe một cậu bạn nghịch ngợm cùng lớp nói: Không khí trong phòng học và ngoài phòng học rất khác nhau, bên ngoài tràn ngập hương vị của tự do.
Tống Á Hiên lúc đó cảm thấy cậu ta nói hơi điêu, nhưng bây giờ thì cậu tin. Cậu thả lỏng, tựa lưng vào tường. Tiêu Trình liếc mắt nhìn cậu, ghét bỏ dịch xa ra hai bước.
Lúc đầu thì còn ổn, nhưng sau đó tin tức hạng nhất thành phố bị phạt đứng giống như bông tuyết được gió thổi truyền đi khắp nơi, cả ngày nay Tống Á Hiên bị người ta vây xem. Thầy Liêu nói phạt một ngày thì chính là một ngày, ngay cả bài tập đều là dựa vào tường để viết.
Tống Á Hiên đứng nguyên một ngày, chân hơi tê, mà Tiêu Trình bên cạnh thì chẳng sao cả, lưng đeo cặp sách lững thững đi về.
tìm việc
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...