Trước khi đi, Hoa Cẩm Lăng đứng trước mặt Tống Á Hiên nói: "Lúc trước là Cẩm Tú không đúng, anh đã dạy dỗ nó một trận nên thân rồi, chừng nào cậu muốn về bên này thì về, nhà vẫn ở đó."
"Vâng." Á Hiên gật đầu.
Hoa Cẩm Lăng cũng không để ý Tống Á Hiên có nghe lọt hay không, anh ta cười cười rồi xoay người rời đi.
Lưu Diệu Văn nhìn theo bóng dáng của Hoa Cẩm Lăng, thật lâu không nhúc nhích.
"Chú Lưu?"
Lưu Diệu Văn hồi thần, nhíu mày, không vui hỏi cậu: "Ai cho đám người ấy vào?"
Á Hiên dò xét liếc nhìn hắn, nhỏ giọng đáp: "Bọn họ đứng ở cửa, cháu cũng không thể nhốt bọn họ ở bên ngoài."
"Nhốt bên ngoài thì đã làm sao? Chỗ này của chú là nơi bọn họ muốn đến thì đến chắc?"
Tống Á Hiên cúi đầu ngoan ngoãn nghe khiển trách.
Lưu Diệu Văn đột nhiên chuyển đề tài, hỏi: "Cháu muốn học cái gì? Nói chú nghe, chú sẽ dạy cháu từng thứ một."
"Cháu không muốn học gì hết."
"Vậy cháu nói xem..." Lưu Diệu Văn cúi đầu dán vào tai Á Hiên, hỏi, "Chú có ngược đãi cháu không?"
Lỗ tai Á Hiên hơi nhột, né tránh một chút, "Không, không có."
Lưu Diệu Văn nhàn nhạt cười: "Vậy vì sao người khác cứ nghĩ chú làm chuyện này chuyện nọ với cháu vậy?"
Tống Á Hiên ấp úng không nên lời, thân thể lại hơi né tránh, Lưu Diệu Văn theo sát cậu, vây cậu lại giữa lồng ngực hắn và vách tường.
"Vậy chú lại hỏi cháu, cái gì cháu cũng biết sao?"
Tống Á Hiên đỏ mặt lại không dám lộn xộn, vừa động đậy sẽ dán vào lồng ngực Lưu Diệu Văn. Cậu vội xin tha, "Chú Lưu, cháu thật sự không cần học đâu, về sau cháu sẽ không để người khác vào nhà nữa."
"Chú hỏi cháu, có biết không?"
Tống Á Hiên cứng đờ, chân tay luống cuống muốn đẩy hắn ra, lại bị Lưu Diệu Văn khóa chặt lại, khóe mắt đỏ bừng.
"Chú Lưu đừng..."
"Tự học sao? Học lúc nào?"
Tống Á Hiên xoay mặt qua một bên, cắn môi không đáp.
Lưu Diệu Văn thấy vậy lại càng muốn ép bức cậu. Năm ngón tay lành lạnh thong thả chuyển động lên xuống, đầu ngón cái còn cố ý nghiền ép.
Á Hiên cắn răng "ưm" một tiếng, cong thắt lưng lên.
"Nói, học khi nào?"
Tống Á Hiên bị tra tấn khó chịu cực kỳ, năm ngón tay nắm chặt, đuôi mắt đỏ ửng. Lúc chịu không nổi rồi cậu mới khó nhọc nói: "Là... là... năm trước..."
"Ồ." Lưu Diệu Văn nhịn không được cười khẽ. Tiếng cười len lỏi vào vành tai Á Hiên làm thân thể cậu càng thêm mềm nhũn, sự trêu đùa không nhanh không chậm dưới thân làm cậu ngứa ngáy, chốc lát sau, cậu khẽ rên lên một tiếng.
"Không được rồi Tống Á Hiên, bây giờ mới được vài phút." Lưu Diệu Văn rút tay ra dùng khăn giấy lau.
Mặt Á Hiên đã đỏ lựng, cậu vừa xấu hổ vừa giận, nhưng nhìn thấy dấu vết trên tay Lưu Diệu Văn thì lại thấy thẹn. Cậu chỉ muốn đâm đầu vào bồn hoa bên cạnh chết luôn cho rồi.
"Chú sẽ dạy cháu, lần sau có thể cầm cự lâu hơn." Lưu Diệu Văn ném giấy đi, trêu tức nhìn cậu.
"Không cần." Á Hiên tức giận lại nhịn xuống, "Không cần." Sau khi nói xong thì chẳng còn mặt mũi nhìn Lưu Diệu Văn nữa, xoay người chạy lên lầu.
Lưu Diệu Văn buồn cười ngồi vào sofa, cứ thế mà ngồi cười nửa ngày.
Đứa nhỏ này thật không biết đùa, chuyện này vừa vui lại vừa sầu.
Hắn ngồi cười một lúc lâu, nụ cười dần dần biến mất. Nhìn hai tách trà trên bàn, hắn nhớ tới lời Lý Duy nói.
Nhớ tới việc này, hắn hơi phiền, lông mày nhíu chặt lại. Bốn phía trống trải vắng lặng, hắn ngồi một mình, ngày càng sầu não, đột nhiên hắn lôi ngăn kéo bàn trà ra, lật lật tìm một bao thuốc lá.
Trước kia hắn hút thuốc rất nhiều, nhưng chẳng biết vì sao mà cái sự thèm thuốc cứ nhạt đi, dần dần không động vào nữa. Hiện giờ hắn đang phiền não nên lại muốn hút thuốc, nhưng tìm cả nửa ngày vẫn không thấy bật lửa.
Hắn cau mày, cầm điếu thuốc chưa châm trên tay, ánh mắt thất thần nhìn mãi một chỗ.
Tới giờ cơm, Tống Á Hiên vẫn không muốn đi xuống, vẫn là nhờ Lục Thất khuyên nhủ. Lúc Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên ở cạnh nhau, Lục Thất sẽ chủ động tránh đi, cho nên anh không biết buổi sáng xảy ra chuyện gì.
Nhưng nhìn vẻ xấu hổ ảo não của Á Hiên, anh cũng lờ mờ đoán được thiếu gia nhà mình lại làm chuyện lưu manh gì rồi.
Tống Á Hiên ngồi đối diện Lưu Diệu Văn , cúi đầu yên lặng ăn cơm. Vốn tưởng Lưu Diệu Văn sẽ thừa cơ trêu chọc cậu dăm ba câu, không ngờ cơm nước xong xuôi Lưu Diệu Văn mới mở lời.
Hắn chậm rãi lấy khăn lau khóe miệng sau đó giương mắt nhìn về phía Tống Á Hiên, bình tĩnh nói: "Hiên nhi, chú đưa cháu tới trường học nhé."
Đây là kết quả hắn ngồi suy nghĩ nguyên buổi chiều.
Không ai biết cả buổi chiều hắn đã nghĩ những gì, nhưng sau khi hắn nói câu này, Tống Á Hiên bắt đầu tới trường
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
#tacgia:Cái bộ này làm tôi cờn phiu ghê gớm không biết nên xưng hô thế nào khi mà tới cuối truyện cháu nó còn gọi chú cơ ha ha.... (Mặc dù trên thực tế lúc đấy coi như thoát ly nhà họ Hoa rồi thì chú cháu gì nữa...) Ài, tiếng Việt thật thú dị nhưng cũng thật đau đầu TvT