Hoa Cẩm Tú cắn môi nghĩ ngợi một lúc rồi vén tóc ra sau tai, đi đến bên cạnh phu nhân.
"Chào Hạ phu nhân." Cô ta ngọt ngào chào hỏi, Hạ phu nhân lịch sự gật đầu với Hoa Cẩm Tú. Cô ta ngập ngừng, mắt chuyển qua nhìn Viện Viện, đột nhiên cô ta ngồi xuống chào Viện Viện: "Viện Viện, chào em."
Viện Viện nhìn cô ta một cái, gật đầu lễ phép: "Chào chị ạ."
Hoa Cẩm Tú cười nói: "Lầu đầu Viện Viện tới đây phải không, chị dẫn em đi chơi nhé."
Hạ Viện Viện lắc đầu: "Không cần đâu, em cảm ơn chị."
Hoa Cẩm Tú đụng phải cái đinh mềm, sắc mặt trở nên cứng nhắc nhưng cô ta vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục tươi cười: "Hay là chị dẫn em đi tham quan một chút nhé? Có nhiều đồ chơi lắm, để chị chơi cùng em được không?"
Hạ Viện Viện lạnh nhạt lắc đầu, Hạ phu nhân lên tiếng: "Ý tốt của Hoa tiểu thư, cô xin nhận, nhưng Viện Viện đã không thích chơi, xin lỗi không tiếp được."
Hạ phu nhân nắm tay Viện Viện tránh đi, sắc mặt Hoa Cẩm Tú đổi từ trắng bệch thành tái xanh, mặt mày nhăn nhó, cảm thấy cực kỳ phẫn hận. Bà có thể cười nói với Tống Á Hiên nhưng với cô ta thì không. Cô ta mới là đại tiểu thư Hoa gia cơ mà, còn Tống Á Hiên chỉ là một thằng con riêng không được thừa nhận!
Huống chi cô ta có chỗ nào không bằng Tống Á Hiên đâu, chỉ dựa vào Tống Á Hiên cũng muốn tranh giành với cô ta sao. Vẻ mặt Hoa Cẩm Tú thay đổi, nở nụ cười, nảy ra một ý hay.
Cô ta muốn cho mọi người thấy, muốn cho Hạ phu nhân thấy, Tống Á Hiên là một kẻ không đáng để bọn họ chú ý.
Sau khi Hoa Duẫn Giang cười nói một tiếng "thứ lỗi" với vài người trước mặt, gã đi tới sau bàn tiệc, trợ lý cũa gã theo sát bên cạnh, Hoa Duẫn Giang chào hỏi với người quen một chút rồi đưa mắt sang nhìn trợ lý, vẻ mặt trầm xuống.
"Sao lại thế này, sao Lưu Diệu Văn vẫn chưa bị gì cả?"
Trợ lý thấp giọng đáp: "Cho thuốc vào rượu rồi, nhưng hắn uống lại không làm sao cả."
"Vô dụng! Làm có tý chuyện cũng không xong! Hôm nay nếu không xử được nó thì tôi nuốt không trôi cục tức này! Nghĩ cách hạ độc khác đi!" Hoa Duẫn Giang nheo mắt nhìn bóng dáng Lưu Diệu Văn, ánh mắt tràn đầy sự hung ác.
Đột nhiên, ánh mắt gã lóe lên, tầm mắt dừng trên người Tống Á Hiên. Hiện giờ, đứng gần Lưu Diệu Văn nhất chính là thằng cháu này, gã thấp giọng dặn dò trợ lý vài câu. Sau khi nói xong, gã lại hòa mình vào trong đám người, bộ dáng thong dong, hoàn toàn không nhận ra gã đang mưu toan lấy mạng người khác.
Lưu Diệu Văn nhìn Hoa Duẫn Giang, nhàn nhạt nở nụ cười, trong chốc lát liền vứt chuyện này ra sau đầu, không để ý tới trò hề của Hoa Duẫn Giang nữa. Chỉ bằng đầu óc của Hoa Duẫn Giang sao có thể hại được hắn, đầu thai kiếp sau cũng không có bản lĩnh ấy.
"Tiểu Hiên, cháu nhìn gì thế?"
"Không, không có gì." Tống Á Hiên ảo não xoay mặt, lỗ tai dần đỏ lên.
Lưu Diệu Văn mím môi cười, không rõ đang nghĩ gì, vẫn cứ luôn nhìn Tống Á Hiên, Tống Á Hiên bị hắn nhìn chằm chằm thì cảm thấy rất mất tự nhiên, mặt đỏ bừng lên. Lưu Diệu Văn nhìn chán chê rồi mới vươn tay ra gõ nhẹ đầu cậu.
"Lần sau nếu muốn nhìn thì quang minh chính đại mà nhìn, nếu để chú phát hiện cháu ở sau lưng nhìn lén thì chú sẽ trói cháu lại, cho cháu nhìn đủ thì thôi."
Tống Á Hiên hận không thể móc mắt mình ra, tự dưng đi ngắm chân người ta làm gì. Còn bị người ta phát hiện ra, nhìn vẻ mặt lạnh tanh của Lưu Diệu Văn là biết hắn rất mất hứng rồi.
"Cắt bánh ngọt rồi!" Á Hiên nghe xung quanh có người hô lên, Lưu Diệu Văn đứng trước mặt cậu, nện cây bâton lên cỏ, nói: "Bánh ngon như vậy không thể bỏ lỡ, đi, chúng ta đi nếm một miếng."
Vẫn còn ăn? Á Hiên kinh dị nhìn hắn, hắn đã thử tất cả các loại bánh ngọt trong bữa tiệc rồi, vẫn còn ăn nổi sao?
Lưu Diệu Văn như thể biết cậu đang nghĩ gì, thản nhiên liếc nhìn cậu, Tống Á Hiên lập tức cúi thấp đầu.
Bánh ngọt bảy tầng được bày ra giữa sân vườn, Hoa Chính Diệu cười tươi rói đứng bên cạnh, Hoa Cẩm Lăng thay mặt Hoa Chính Diệu cắt bánh ngọt. Bánh ngọt được trang trí rất đẹp, vị cũng không tồi, mỗi người nếm một miếng coi như là ăn tượng trưng.
Toàn bộ người tham gia, chỉ có Lưu Diệu Văn là nghiêm túc ăn, rất nhanh đã ăn xong miếng bánh mà Hoa Cẩm Lăng bưng tới cho hắn.
"Chú, chú ăn nữa không?" Tống Á Hiên hỏi.
"Ăn chứ." Sao lại không ăn, còn chưa bắt đầu mà. Lưu Diệu Văn gật đầu, bảo Tống Á Hiên đi lấy thêm bánh ngọt.
Á Hiên thực sự thấy cạn lời với cái đam mê đồ ngọt của Lưu Diệu Văn, cậu đi lên lấy bánh. Hoa Cẩm Lăng cắt bánh thành từng miếng nhỏ đặt trên bàn tiệc, Tống Á Hiên đang định đi lấy một miếng thì đột nhiên Hoa Duẫn Giang xuất hiện bên cạnh cậu, đưa cho cậu một miếng bánh.
"Cầm ăn đi." Hoa Duẫn Giang ôn tồn nói.
Tống Á Hiên giật mình ngây người, Hoa Duẫn Giang sao đột nhiên lại hòa nhã với cậu thế? Tính cả đời trước, Hoa Duẫn Giang chưa bao giờ ân cần với cậu như vậy.
"Cảm ơn bác cả." Á Hiên nhận lấy, nói cảm ơn. Lúc cậu quay về, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Lưu Diệu Văn đang đứng tách biệt với đám đông, nhìn cậu.
Tống Á Hiên chạy nhanh về, nghĩ rằng Lưu Diệu Văn muốn ăn nên vội vã chạy lại. Chợt cậu nhớ ra vẻ mặt ôn hòa của Hoa Duẫn Giang khi nãy, cậu không phải là người thông minh, nhưng trong khoảnh khắc dường như cậu đã hiểu ra điều gì đó, cậu xoay người, đối mặt với ánh nhìn của Hoa Duẫn Giang.
Có lẽ Hoa Duẫn Giang không lường được việc cậu quay đầu lại nhìn cho nên không kịp thu hồi nụ cười ác ý trên mặt, tim Á Hiên đập mạnh, nhất thời, bánh ngọt trong tay trở nên nặng trĩu. Trong giây lát, cậu chỉ muốn quăng miếng bánh này đi.
"Hiên nhi , thất thần gì đấy?" Lưu Diệu Văn lạnh lùng giục cậu.
Tống Á Hiên siết chặt cái đĩa sứ đang cầm, chậm rãi thở ra một hơi, đi về phía Lưu Diệu Văn. Cậu đi đến bên cạnh hắn, đến bây giờ cậu vẫn còn cảm giác được ánh nhìn của Hoa Duẫn Giang.
Lưu Diệu Văn vươn tay ra nhận lấy, Tống Á Hiên lại tránh né. cười như không cười, nhìn cậu, thản nhiên hỏi: "Không phải muốn đưa cho chú ăn sao?"
Tống Á Hiên bị ánh mắt của Hoa Duẫn Giang làm cho đổ mồ hôi, trong bánh có độc hay không, cậu cũng không rõ, nhưng cậu tin vào trực giác của mình, giống như ly rượu khi nãy.
Nhưng trực giác vẫn có sai sót, ly rượu kia không có độc, miếng bánh này có lẽ cũng không có, tất cả đều là chuyện bé xé ra to. Nếu cậu tùy tiện nói ra, Lưu Diệu Văn có tin cậu hay không là một chuyện, Hoa Duẫn Giang chắc chắn sẽ nghi ngờ vì sao cậu biết âm mưu của gã, như vậy thì cậu sẽ bị Hoa Duẫn Giang ghi thù, về sau không thể sống yên ổn ở Hoa gia được nữa.
Tống Á Hiên suy nghĩ quay cuồng nửa ngày vẫn không đưa bánh cho , Lưu Diệu Văn dường như mất kiên nhẫn, vươn tay ra đoạt lấy, Tống Á Hiên không kịp lường trước, để hắn đoạt đĩa bánh đi. Trong phút chốc, đồng tử Á Hiên co rút kịch liệt, toàn thân trở nên căng thẳng.
Lưu Diệu Văn cầm đĩa bánh, thản nhiên liếc cậu một cái rồi cầm muỗng lên, chuẩn bị ăn.
Tống Á Hiên hoảng hốt, vội vã kêu lên: "Không được ăn!" Vừa kêu vừa đưa tay định hất bánh ra, lại bị Lưu Diệu Văn né tránh.
Lúc tim Á Hiên như muốn ngừng đập thì Lưu Diệu Văn chợt nói: "Cháu không muốn để chú ăn, vì bên trong có độc phải không?"
Tống Á Hiên mở to mắt kinh ngạc nhìn hắn, Lưu Diệu Văn tiếp tục nói: "Cháu đang ngạc nhiên vì sao chú lại biết ư? Chú không chỉ biết trong bánh có độc, mà chú còn biết ly rượu vừa rồi cũng có độc."
Á Hiên khiếp sợ, không thể tin nổi, hóa ra Lưu Diệu Văn biết cả rồi, cho dù cậu không nói ra thì Lưu Diệu Văn vốn dĩ cũng chẳng định ăn. Từ nãy giờ cậu lo lắng cái gì vậy chứ.
"Vừa rồi ly rượu kia không có độc, nhưng trong đĩa bánh này thì có." Lưu Diệu Văn cười lạnh một tiếng, "Hoa Duẫn Giang chỉ biết làm mấy trò mèo này thôi, hạ độc cũng không dám hạ kịch độc, chỉ dám bỏ dăm ba cái thuốc độc không chết người, nếu gã có nửa phần, à không, có một phần mười thông minh của thằng con gã, thì đã không bị chú đùa giỡn tới bây giờ."
Tống Á Hiên không biết nên nói gì, cậu mờ mịt nhìn Giang Tử Mặc, đột nhiên cảm thấy e dè trước một Lưu Diệu Văn cái gì cũng biết như thế. Lưu Diệu Văn vẫn là cái người làm cho người khác phải kính sợ, còn cậu chỉ toàn lo chuyện không đâu.
"Nhưng mà nếu không ăn thì lãng phí quá, dù sao cũng phải có người ăn nó, không thì chẳng phải uổng công Hoa Duẫn Giang đặt bẫy sao?" lúc Lưu Diệu Văn nói lời này, ánh mắt hắn cực kỳ lạnh lẽo, khí chất trở nên âm trầm. Tống Á Hiên kinh sợ, đó mới là Lưu Diệu Văn quen thuộc trong trí nhớ của cậu.
Mà cái người cười vui vẻ thích ăn đồ ngọt vừa rồi, dường như chỉ là ảo giác.
"Tiểu Hiên, đem tặng đĩa bánh này cho nhân vật chính của ngày hôm nay đi, cả ngày nay chú ấy vội ngược vội xuôi, nào có thời gian nếm thử."
Tống Á Hiên khó tin mà nhìn hắn, một cảm giác rét lạnh chậm rãi bò lên thân thể cậu, như thể bị một loài động vật máu lạnh nhìn chằm chằm vậy.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...