Tống Á Hiên có cảm giác từ ngày Hoa Cẩm Tú đi học trong nhà vắng lặng hẳn đi, Hoa Duẫn Hòa cũng bận bịu, Á Hiên rất ít khi đụng mặt gã. Cậu thấy thoải mái hơn nhiều, không khỏi nhớ tới đời trước.
Đời trước, cậu sống những ngày tháng nơm nớp lo sợ, Hoa Cẩm Tú vẫn luôn gây khó dễ cho cậu.
Khi đó, vì để Hoa Chính Diệu đối xử hòa nhã với mình, cậu thường xuyên vội ngược vội xuôi. Thậm chí có một lần, cậu muốn bày tỏ lòng hiếu kính với Hoa Chính Diệu nên làm món bánh đặc sản ở quê cậu. Làm bánh này rất phức tạp, từ lúc nhào bột tới lúc hấp lên phải vô cùng tỉ mỉ.
Vì làm bánh mà cậu luyện những một tuần, đến khi bưng ra cho Hoa Chính Diệu, ông ta khiển trách cậu cả ngày toàn làm trò ba lăng nhăng.
Nhớ tới chuyện này, Tống Á Hiên cảm thấy sao lúc đó cậu ngu ngốc đến thế, có mắt không tròng, không nhận ra sự vô tình vô nghĩa của người Hoa gia.
Ngày hôm ấy, Á Hiên nằm trên giường chợp mắt cả buổi chiều, chợt nghe dưới lầu có tiếng ồn ào, hiển nhiên là có người tới. Tống Á Hiên kéo chăn qua mặt, ai tới thì cũng chẳng liên quan tới cậu.
Nhưng lúc cậu sắp ngủ thì cửa lại vang lên, giọng nói trầm ổn của chú Cốc truyền vào: "Tống thiếu gia, lão gia bảo cậu xuống."
Tống Á Hiên bực bội tung chăn ra, nói: "Cháu biết rồi ạ, cháu xuống ngay đây."
Ai ngờ, lúc Á Hiên đi xuống thì thấy một gương mặt quen thuộc. Tống Á Hiên căng thẳng, lại nhớ đến những chuyện không hay ở đời trước.
"Đây là anh cả của cháu, Cẩm Lăng, hôm nay vừa trở về." Thấy không ai lên tiếng, Tề Nguyệt liền mở lời.
Á Hiên dù có bất mãn thế nào đi nữa thì bây giờ cậu cũng đang ở Hoa gia, so với đời trước, điều kì quái duy nhất chính là Hoa Chính Diệu, ông ta vẫn không chào đón cậu nhưng ít nhất cũng không phủ nhận thân phận của cậu.
Tống Á Hiên mím môi, mở miệng nói: "Anh cả."
"Đây là con trai chú ba phải không?" Hoa Cẩm Lăng gật đầu với cậu, sau đó lập tức quay mặt đi, tiếp tục nói chuyện với Hoa Chính Diệu về việc anh ta ăn nên làm ra ở Thục Nam.
Hoa Cẩm Lăng được di truyền dung mạo tuấn mỹ của Hoa gia, ngay cả tính cách cũng giống cha anh ta là Hoa Duẫn Giang, đời trước, Hoa Chính Diệu vô cùng hài lòng về Hoa Cẩm Lăng, thậm chí còn hài lòng hơn cả Hoa Duẫn Giang.
Đích tôn của Hoa gia, khí chất trầm ổn, làm việc gì cũng bình tĩnh, Hoa Chính Diệu bồi dưỡng anh ta từ nhỏ, hiện tại anh ta mới tốt nghiệp học viện thương mại được một năm mà đã có thể gánh vác công việc, thậm chí còn thành lập một công ty ở Thục Nam, làm ăn rất tốt.
Hoa Chính Diệu vô cùng vui vẻ, vừa nghe Hoa Cẩm Lăng báo cáo, vừa cười không khép miệng: "Cẩm Lăng đúng là cháu trai của Hoa Chính Diệu ta, có khí chất của ta năm đó. Tốt, tốt, tốt lắm, hôm nay tất cả ở lại đi, Cốc Thời, cậu xuống hầm mang rượu lên đây, tối nay mở ra uống."
Tiêu Thanh Thanh nghe nói vậy thì mất hứng, cô ta nhướn mày nói: "Ba, Cẩm Lăng xuất sắc như thế nào bọn con đều thấy cả, quả là không phụ công ba dạy dỗ bao năm. Ầy, tiếc là Cẩm Niên vẫn luôn ở nước ngoài không về được, nếu không đã có đủ hai đứa cháu trai bên cạnh ba rồi."
"Cẩm Niên vẫn còn phải học một năm nữa nhỉ, chờ nó về rồi bảo nó vào công ty học hỏi kinh nghiệm, cũng giống như Cẩm Lăng, cứ học cho tốt thì sẽ có tiền đồ."
Nghe Hoa Chính Diệu nói vậy, Tiêu Thanh Thanh mới vui lên một chút, Tiêu Thanh Thanh cũng bẻm mép lắm, cô ta mở miệng ra là nói mấy lời lấy lòng, làm cho Hoa Chính Diệu đắc ý cười to.
Tề Nguyệt vẫn dịu dàng cười, thỉnh thoảng hỏi thăm Hoa Cẩm Lăng ở bên ngoài sống thế nào, có tốt hay không.
Tới giờ cơm, Tống Á Hiên đi sau cùng, im lặng theo sau đám người ấy. Ai ngờ Hoa Cẩm Lăng quay lại lấy đồ, thế là song song đi cùng cậu tới phòng ăn.
"Tên là Tống Á Hiên hả?"
"Vâng." Quý Hoài gật đầu, cúi đầu nhìn chân mình.
"Sao không đổi họ đi? Em là con trai chú ba, đương nhiên phải mang họ Hoa chứ." Giọng nói của Hoa Cẩm Lăng không cao không thấp, lại làm cho Á Hiên cảm thấy không thoải mái.
Tống Á Hiên không muốn tiếp xúc với Hoa Cẩm Lăng, đời trước cậu cứ nhìn thấy Hoa Cẩm Lăng là phát sợ, đời này cậu chỉ muốn tránh xa. Cậu cúi đầu giả bộ mình là một thằng nhóc rụt rè nhút nhát không thích nói chuyện, Hoa Cẩm Lăng rất bình thản, cũng không nói gì.
Hoa Cẩm Lăng là người biết che giấu cảm xúc hơn tất cả mọi người trong Hoa gia, vẻ mặt anh ta rất lãnh đạm, vừa xoay đầu đi thì không để ý tới Á Hiên nữa.
Chú ba cậy mình có tài nên khinh người, cứ khăng khăng chung tình với người phụ nữ tên Tạ Chi kia, nháo loạn cả nhà một trận rồi đi biền biệt ngần ấy năm.
Lần này là do Hoa Chính Diệu ép vào đường cùng nên mới đem một đứa con trai trở về, nói là con của hắn và Tạ Chi, nhưng hắn cũng không ở lại liền đi luôn.
Năm đó, Hoa Chính Diệu gậy đánh uyên ương, khiến Hoa Duẫn Quan và Tạ Chi mỗi người một ngả, việc này cả nhà bọn họ đều biết. Tạ Chi xuất thân thấp kém nhưng tâm khí lại cao ngạo, vì chuyện kia mà rời đi luôn, Hoa Duẫn Quan tìm bao nhiêu năm cũng không tìm được. Cũng bởi vậy mà Hoa Duẫn Quan hận Hoa Chính Diệu, bao năm vẫn không muốn về nhà.
Cũng vì diện mạo của Tống Á Hiên rất giống Tạ Chi, Hoa Chính Diệu nhìn thấy cậu là nhớ tới người đàn bà năm xưa khiến hai ba con trở mặt thành thù. Đây cũng là nguyên nhân Hoa Chính Diệu không thích Tống Á Hiên, những khúc mắc ấy, cả hai đời Á Hiên không hề biết.
Tối đó, vì chuyện Hoa Cẩm Lăng trở về mà Hoa gia náo nhiệt hẳn lên, đại sảnh đèn đóm sáng trưng, già trẻ lớn bé đều nhộn nhịp. Tống Á Hiên nghe thấy những âm thanh ấy thì liên tưởng đến chuyện đời trước, cậu biết ngay chuyện gì sắp xảy ra.
Dưới lầu, Hoa Cẩm Lăng đứng giữa phòng khách, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Hoa Duẫn Hòa đang đứng trước mặt, "Chú hai, có chuyện gì mai ra công ty nói, muộn thế này rồi đừng đánh thức ông nội."
"Cẩm Lăng, mày cũng biết chú là chú hai của mày, mày mới bao nhiêu tuổi? Mà đã cả gan duỗi tay sang bên chú? Mày coi chú là thằng ngu sao?" Hoa Duẫn Hòa giận dữ, lớn tiếng nói, "Mày gióng trống khua chiêng từ Thục Nam về, thủ đoạn ngày càng lợi hại, vừa về liền nẫng mất người bên chú, chuyện này nếu mày không giải thích rõ ràng cho chú thì không xong với chú đâu."
"Chú hai, chú nói thế là quan trọng hóa vấn đề rồi." Hoa Cẩm Lăng bình tĩnh đáp, "Cháu còn nhỏ, tuy đã mời hai nhà thiết kế bên nước ngoài về rồi nhưng mà kinh nghiệm vẫn chưa đủ. Thầy Trương và thầy Triệu là lão làng trong công ty, kinh nghiệm dày dạn, cháu mời hai chú ấy qua làm cũng là muốn thỉnh giáo một chút kinh nghiệm."
Hoa Duẫn Hòa tái mặt, Hoa thị là công ty lập nghiệp bằng trang sức đá quý, thiết kế là khâu cực kỳ quan trọng, cho nên gã sống chết bám riết lấy phòng thiết kế, bao nhiêu năm cũng không để Hoa Duẫn Giang nhúng tay vào. Ai ngờ lại không đề phòng được thằng con của anh cả. Nó thậm chí còn không thèm nhúng tay vào mà nẫng luôn hai nhà thiết kế lão thành của gã đi luôn, sao gã có thể không hận cho được.
"Mày đừng có khua môi múa mép với chú, mày đi học hỏi công ty ở bên ngoài cũng được, tự bồi dưỡng nhân công cũng được, nhưng mày không nên động vào lão làng trong công ty. Phòng thiết kế là trung tâm của Hoa thị, công nghệ và kỹ thuật thiết kế là cơ mật của công ty, bây giờ mày lại kéo người ra làm cho công ty nhỏ bên mày, bí mật bị lộ ra ngoài, mày có chịu trách nhiệm nổi không?!"
"Bây giờ Hoa gia đang ở tình thế nào, chú cũng biết rồi đấy. Mấy năm gần đây sản phẩm thiết kế quá lạc hậu, thị trường đã quá chán ngán chủng loại chúng ta tung ra rồi, nếu không tiến hành đổi mới kỹ thuật, Hoa gia rất có khả năng sẽ bị đào thải." Hoa Cẩm Lăng nói.
Tiêu Thanh Thanh cười, mắng Hoa Cẩm Lăng, "Thằng nhãi này, chủ ý của mày quá lớn rồi, mấy đời Hoa gia đều làm ăn như thế, muốn sửa là sửa ngay được chắc? Huống hồ mày mới ở nước ngoài học vài năm, chỉ hiểu bề nổi của vấn đề thôi. Chị dâu và anh cả cũng thật là, chẳng dạy bảo gì cả, thanh niên có chí là tốt, nhưng đừng có tự cao tự đại."
Tề Nguyệt cười nói: "Chú thím nhỏ giọng tý đi, kẻo ba thức dậy đó."
Tiêu Thanh Thanh lạnh giọng hừ một tiếng: "Chị, bây giờ ba đâu có ở đây, chị diễn vai con dâu hiếu thảo cho ai xem."
Tề Nguyệt cười, không để ý tới cô ta, Tiêu Thanh Thanh thấy thế thì càng nóng máu.
"Tóm lại chuyện này chú không đồng ý, ngày mai chú sẽ cho người đi đón thầy Trương với thầy Triệu về, mỗi năm phòng thiết kế mang về biết bao nhiêu lợi nhuận cho công ty, không phải nói đổi là đổi ngay được." Hoa Duẫn Hòa lạnh lùng nói.
"Duẫn Hòa, chuyện này ba cũng đã đồng ý rồi, phần lớn thời gian chú không ở công ty, đại khái cũng không rõ tình huống hiện tại. Mỗi năm có biết bao nhiêu hãng trang sức đá quý lên sàn, Hoa gia không thể độc quyền như trước được nữa." Hoa Duẫn Giang chậm rãi nói, ý muốn ủng hộ con trai gã.
Hoa Duẫn Hòa giận dữ, thì ra Hoa Duẫn Giang không nhúng tay vào phòng thiết kế được, nhưng đã sớm có mưu đồ. Gã cũng như thằng con trai gã, muốn nẫng nhân công đi sau đó đổi mới tổ thiết kế, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
"Dù ba đồng ý thì em cũng không thể đồng ý được."
Hoa Cẩm Lăng thản nhiên nói: "Chú hai, nếu chú không đồng ý, chúng ta sẽ thảo luận lại chuyện này trên cuộc họp hội đồng quản trị. Nhưng cháu nhất quyết không trả người đâu."
'Mày dám!" Hoa Duẫn Hòa lớn tiếng quát.
"Ồn ào cái gì! Đêm hôm cũng không cho người khác ngủ đấy phỏng?" Hoa Chính Diệu nghiêm mặt chống gậy đi ra, Tề Nguyệt lập tức đến đỡ ông.
"Vẫn còn lão già này trong công ty đấy, cô cậu cãi tới cãi lui, có nhớ ta còn ở đây không?!"
Hoa Duẫn Hòa vô cùng bực bội nhưng vẫn phải nhịn lại, Hoa Cẩm Lăng ung dung kể hết đầu đuôi câu chuyện, Hoa Chính Diệu bình tĩnh nói: "Việc này ta đã đồng ý rồi, chẳng qua chỉ là mượn hai tay thiết kế qua chỉ đạo giám sát, có phải chuyện gì to tát đâu mà cãi nhau tới tận bây giờ."
"Ba, không phải chuyện chỉ đạo đâu, cái ngành thiết kế trang sức này xem trọng tay nghề và kỹ thuật, hai tay thiết kế đó là chiêu bài của chúng ta, sao có thể đi ra dạy người nước ngoài được? Nếu tiết lộ ra ngoài, Hoa gia ta sẽ nguy mất."
Thực ra lúc đồng ý với Hoa Cẩm Lăng, Hoa Chính Diệu vẫn còn do dự, nhưng dù sao đó cũng là cháu đích tôn của ông ta, Hoa Cẩm Lăng muốn tự mình khởi nghiệp, ông ta đương nhiên thấy vui. Chuyện Hoa Duẫn Hòa nói, ông ta cũng đã suy xét, nhưng vì Hoa Cẩm Lăng cam đoan rằng sẽ không tiết lộ ra ngoài nên Hoa Chính Diệu mới đồng ý.
Cuối cùng ông ta chốt hạ một câu: "Chuyện này cứ làm theo ý Hoa Cẩm Lăng, Cẩm Lăng là đứa biết điểm dừng, không có vấn đề gì đâu."
Hoa Duẫn Hòa căm tức, nhưng mặc kệ gã nói gì thì Hoa Chính Diệu cũng đã quyết rồi, gã bực bội xoay người đi ra cửa. Tiêu Thanh Thanh cũng không cản lại, tầm này ra ngoài chắc chắn là đi tìm tình nhân, vẻ mặt Tiêu Thanh Thanh trở nên khó chịu.
Tề Nguyệt đỡ Hoa Chính Diệu trở về nghỉ ngơi, sau đó bà đến phòng Hoa Cẩm Lăng hàn huyên mấy câu. Lúc đi ngang qua phòng Tiêu Thanh Thanh, Tề Nguyệt nghe thấy âm thanh đồ vật bị quăng vỡ, bà nở nụ cười rồi cất bước rời đi.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...