Tống Á Hiên kinh ngạc nhìn hắn, nhất thời không biết nói gì cho phải.
"Chân chạy vặt" Lục Thất đứng ở một bên, ánh mắt vô cùng đồng tình nhìn Á Hiên, thiếu gia nhà anh cái khác thì không giỏi chứ kỹ năng sai bảo người khác thì chắc chắn đứng top 1.
Quả nhiên chỉ chốc lát sau, Lục Thất thấy thằng nhóc kia chạy vòng vòng trong nhà. Thiếu gia nhà anh chỉ tay năm ngón, thằng nhóc xoay vòng đến hoa mắt chóng mặt.
"Tiểu Hiên, rót ly nước mang ra đây."
"Tiểu Hiên, sói con đói bụng, đi cho nó ăn."
"Tiểu Hiên, chú đói bụng, đi làm cơm đi."
"Tiểu Hiên, đến thư phòng đem laptop tới đây."
"Tiểu Hiên, chân chú nhức, đến đây đấm chân."
..................
Lục Thất thấy thằng nhóc toát mồ hôi hột, kìm lòng không đặng, nhưng mà nhờ thế nên tối nay anh được rảnh rỗi tay chân! Cho dù thiếu gia nhà anh đang thực hiện hành vi ngược đãi trẻ em, anh cũng tán thành hai tay.
Ngày hôm nay, mới sáng sớm Tống Á Hiên đã bị chú Cốc đánh thức, gọi thầy giáo đến, giúp cậu chuẩn bị một số thứ, rồi sau đó là học nguyên ngày, tiếp đến buổi tối phải tới tiệc rượu, trở về cũng không được nghỉ ngơi, cậu buồn ngủ díp cả mắt.
Lưu Diệu Văn gác chân lên bàn trà, nhướn mi nhìn cậu.
Bây giờ Á Hiên rất muốn ném thẳng cái chén đang cầm vào mặt Lưu Diệu Văn, nếu đập trúng cái mũi cao thẳng của hắn thì càng tốt.
Tống Á Hiên buông chén xuống, lúc đến bên cạnh Lưu Diệu Văn thì không nhịn được ngáp một cái, nước mắt sinh lý làm đôi mắt trở nên lóng lánh mông lung. Cách một màn hơi nước, Diệu Văn càng thêm lạnh lẽo, ngay cả nét cười nơi khóe miệng cũng trở nên rét lạnh.
"Hm?" Lưu Diệu Văn nghi hoặc hừ một tiếng,Á Hiên giật mình, ngồi xuống bên chân Lưu Diệu Văn, chuẩn bị đấm chân.
Lúc này, chẳng biết vì buồn ngủ hay vì nguyên nhân khác, cậu không ấp ủ tư tưởng riêng tư gì, chỉ là lực đấm ngày càng nhỏ, mí mắt dần cụp xuống.
"Tiểu Hiên."
Tống Á Hiên không nghe rõ những vẫn khẽ gật đầu đáp lại, sau đó liền nhắm mắt ngủ luôn, chẳng biết trời trăng gì nữa.
Lưu Diệu Văn cúi đầu nhìn đứa nhỏ ghé vào đùi hắn mà ngủ, nửa khuôn mặt non nớt dán trên đùi, nửa mặt còn lại rơi vào tầm mắt hắn. Lưu Diệu Văn động đậy ngón tay, một cảm xúc mà hắn chưa bao giờ có bỗng nhiên lan tràn khắp lồng ngực.
Giống như vui mừng, cũng giống như lời thì thầm của một nụ hoa xuân, một cảm xúc vừa bất ngờ lại có phần luyến tiếc, hắn vươn tay chạm vào gò má mềm mại của đứa nhỏ, nhẹ nhàng nhéo một cái.
Cảm giác rất tuyệt, đó là sự mềm mại và ngây ngô của thiếu niên.
Hơi thở khe khẽ nóng ướt của thiếu niên lướt trên đùi hắn, xuyên qua một lớp vải vóc, lan tràn khắp nơi. Diệu Văn thấy đứa nhỏ ngủ thật sâu, cảm thấy chính mình cũng hơi mỏi mệt.
Sau khi Lục Thất xử lý hết báo cáo của công ty trong thư phòng, vừa đi ra thì nhìn thấy hai người đã ngủ say. Lục Thất lượn mấy vòng quanh hai người, lặng lẽ đánh giá, thầm nghĩ hai người đó ngủ trong cái tư thế này chỉ tổ nhức người, nhưng cũng không thể đánh thức. Anh không dám gọi thiếu gia nhà anh dậy, về phần Tống Á Hiên... thôi quên đi, anh sợ thiếu gia sẽ giết anh.
Á Hiên ngủ cực kỳ say, ngủ liền tù tì mấy tiếng, lúc tỉnh lại ngoài trời vẫn tối đen, trong phòng chỉ có ánh sáng le lói phát ra từ TV.
Tống Á Hiên nghĩ mình nhìn nhầm, trợn to mắt nhìn lần nữa, nhưng thực sự TV đang chiếu Heo Peppa!
Tống Á Hiên bừng tỉnh, vừa động đậy một chút thì thấy chân tê rần như bị Dung mama châm. Cậu "Shh" một tiếng, mới nhận ra mình đang tựa vào... đùi chú Lưu!
Thực sự là vừa sợ vừa mừng!
Tống Á Hiên cẩn thận đưa mắt nhìn Lưu Diệu Văn, chỉ thấy khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng ấy lộ ra vẻ tịch mịch cô liêu, mắt không chớp lấy một cái, chăm chú xem Heo Peppa trên TV.
Tống Á Hiên quay đầu xác nhận lại lần nữa, TV thật sự đang chiếu Heo Peppa kìa! Thực sự luôn!
Á Hiên ngủ đến giờ này mới tỉnh, là bởi vì TV tắt tiếng, không phát ra âm thanh gì cả. Chỉ có hình ảnh trên TV đang chiếu một con sói vụng về đến may mắn và mấy chú cừu sung sướng nô đùa.
Lưu Diệu Văn vẫn nhìn chăm chú, như là đang xem một vở kịch câm. Xung quanh không có ánh sáng, chỉ có màu sắc trên màn hình không ngừng biến đổi, không gian thay đổi theo hình ảnh trên TV, chốc lại mở rộng, chốc lại thu hẹp.
Mà giữa khoảng trống vắng cô độc ấy, là Lưu Diệu Văn.
Trong khoảnh khắc, Á Hiên chợt cảm thấy Lưu Diệu Văn có chút đáng thương.
Nhưng cậu chưa kịp nghĩ tiếp thì Lưu Diệu Văn đã chuyển mắt sang nhìn cậu. Trong một giây phút, Tống Á Hiên thấy được một chút gì đó rất cô đơn trong mắt hắn.
"Chú Lưu." Thiếu niên thì thào, âm thanh vang lên trong căn phòng trống trải.
Lưu Diệu Văn chớp mắt, như một bức họa đang dần dần sống lại, có màu sắc, có linh hồn, có sinh mệnh.
Á Hiên thở phào một hơi, cậu thà đối mặt với một Lưu Diệu Văn lạnh lùng vô tình, còn hơn là nhìn thấy một Lưu Diệu Văn lẻ loi đơn độc như vừa rồi.
Diệu Văn đột nhiên vươn tay ôm Á Hiên vào trong lồng ngực, sau đó giữ gáy cậu, hôn xuống.
Tống Á Hiên mở to mắt, không dám cử động.
Đôi môi lành lạnh của Lưu Diệu Văn dán lên môi cậu, hơi thở lạnh lẽo cao ngạo của Lưu Diệu Văn tràn ra. Rõ ràng là một hành động rất thân mật, Tống Á Hiên lại cảm thấy cứng nhắc khó chịu.
Môi của thiếu niên cũng như chính cậu, mềm mại non nớt. Cái phản ứng ngây ngô này dường như khiến Lưu Diệu Văn không khống chế được, hắn ấn đầu cậu, mạnh mẽ cắn xé.
"Ưm..." Tống Á Hiên rên một tiếng rồi nín bặt.
Đôi môi lạnh lẽo ban đầu giờ trở nên nóng rực, điên cuồng chiếm đoạt, khiến Tống Á Hiên phải lùi về sau, đầu lưỡi bắt đầu run, hơi thở dồn dập.
Đôi mắt Lưu Diệu Văn rực lửa, hung ác như thể muốn cắn nuốt thiếu niên.
Lúc Diệu Văn buông ra còn cắn một cái lên môi Á Hiên, máu tươi rỉ ra, Tống Á Hiên đau tới mức khẽ rên lên, sau đó bị sặc ho vài cái. Mặt cậu đỏ bừng, đôi môi đỏ thẫm như đang nhỏ máu.
Thiếu niên vẫn đang ho không ngừng, ngón tay bám trên áo Lưu Diệu Văn, thân mình rung động, cuối cùng mệt mỏi ngồi thụp trong lòng Lưu Diệu Văn.
Lưu Diệu Văn vỗ về sau gáy thiếu niên, chậm rãi nhắm mắt lại.
Tống Á Hiên ho xong thì nhớ lại màn kinh thiên động địa vừa rồi, thật lâu sau mới hồi hồn, cảnh tượng khi nãy như thể tách ra từng bức từng bức, không ngừng chiếu lại trước mắt cậu. Một cái hôn, một cái hôn không nên tồn tại, khiến đầu óc cậu mơ hồ.
Cậu lừa mình dối người không dám ngẩng đầu lên, vẫn cứ ngồi cứng đơ bất động.
Chú Lưu hôn cậu? Cắn cậu?
Người hôn là chú Lưu, sét đánh ngang trời cũng không đủ để diễn tả cảm xúc của Tống Á Hiên lúc này. Nếu có thể, bây giờ cậu muốn hôn lại.
"Tiểu Hiên, cháu đang run." Lưu Diệu Văn nói.
Cháu đâu chỉ run người, trong lòng cũng đang run đây này, chỉ sợ chú lại làm ra chuyện lớn gì nữa.
"Tiểu Hiên."
Tống Á Hiên không nhúc nhích.
"Tiểu-Hiên!"
Tống Á Hiên dứt khoát ngẩng đầu lên, chỉ thấy Lưu Diệu Văn đang cười với cậu, cậu sửng sốt, ngây ngốc ngắm nhìn nụ cười ấy.
"Lần đầu tiên chú hôn người khác, cảm giác... tuyệt lắm!" Lưu Diệu Văn cười nói.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
#tacgia:Hôn rồi kìa,là hôn đấy,aaaa