Edit: anh Dờ
Vương Văn Bân bị đấm một cú rồi lại cười toe đi theo sau Lục Thất, thấy Lục Thất đi vào văn phòng Quý Hoài thì cũng theo vào.
"Nơi này không có ai, các anh cứ xem như không có em ở đây, tiếp tục đi." Quý Hoài nâng tay ý bảo bọn họ tiếp tục màn ẩu đả khi nãy.
Lục Thất hừ một tiếng, ngồi vào sofa mặc kệ Vương Văn Bân.
Vương Văn Bân cười cười lại gần Lục Thất nói: "Anh Thất, em sai rồi, em để cho anh đánh tiếp nhé?"
"Cút!"
Vương Văn Bân lại cười hê hê dính lại gần, lúc nãy bị Lục Thất thụi một đấm ở trong thang máy xong thì cậu mới hoàn toàn thấy yên tâm.
Lục Thất giận cậu, đánh cậu chửi cậu cũng không sao cả. Chỉ cần Lục Thất còn chịu giận thì Vương Văn Bân còn cam lòng. Chỉ sợ Lục Thất giận mà không nói ra, âm thầm thất vọng với cậu, không buồn giận cậu nữa, lúc ấy mới là đáng sợ nhất.
"Anh Thất, hình như cơm em ăn lúc trưa bị anh đấm muốn nôn ra ngoài mất, ọe..." Vương Văn Bân cố ý dựa vào lòng Lục Thất giả vờ nôn ọe, Lục Thất sợ tới mức lập tức đẩy cậu, nhảy ra khỏi sofa.
Đang định quay đầu lại mắng Vương Văn Bân một trận thì thấy cậu ôm bụng cười ngặt nghẽo.
"Cái đmm..." Lục Thất chỉ vào Vương Văn Bân, tức mình vung tay qua.
"Ấy ấy ấy, đừng đánh vào mặt, đừng đánh mặt..." Vương Văn Bân che đầu, bị Lục Thất tẩn một trận trên sofa.
"Thằng khốn nạn này, hèn hạ! Đếch có thằng nào hèn hơn mày đâu!" Lục Thất thở hồng hộc ngồi bệt xuống sofa, chưa kịp lấy lại hơi thở thì Vương Văn Bân đã phản đòn.
Lục Thất nghĩ cậu muốn trả thù nên lập tức ôm đầu, nào ngờ Vương Văn Bân lại gỡ tay anh ra, mạnh mẽ hôn xuống.
"Ứm ứm ứm!!!" Lục Thất bị đè xuống hôn một lúc lâu, mặt đỏ lên vì giận.
"Vương Văn Bân! Mày còn có thể mặt dày hơn không?!" Lục Thất trừng mắt, tay chân giãy giụa toát cả mồ hôi vẫn không thoát được.
Vương Văn Bân vui vẻ vô cùng, lại hôn một lúc mới thả anh ra.
Quý Hoài gõ gõ bàn, thấy hai người không đánh nhau nữa thì mới bảo bọn họ ra ngoài: "Các anh thực sự xem em như không tồn tại đấy hả? Muốn hôn ra ngoài hôn."
Vương Văn Bân kéo Lục Thất từ sofa dậy, Lục Thất giằng không ra. Vương Văn Bân kéo cả hai tay Lục Thất đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Quý Hoài, đừng cảm thấy cô đơn nhé, chốc nữa anh gọi lão đại đến đây với cậu."
"Ra ngoài." Quý Hoài trừng mắt nhìn, Vương Văn Bân cười ha ha kéo Lục Thất đi.
Vương Văn Bân kéo anh tới dưới tầng rồi nhét vào trong xe.
Lục Thất rống lên: "Vương Văn Bân, đm muốn dẫn anh đi đâu?"
"Về nhà." Vương Văn Bân cười đóng sầm cửa xe lại, Lục Thất mắng chửi suốt cả đường về.
"Bây giờ đang trong giờ làm mà bỏ bê công việc, lại còn ép anh mày trốn việc cùng." Có rất nhiều hôm bọn họ náo loạn nguyên buổi sáng nên không đi làm, Quý Hoài hay đùa bảo: Nếu hai anh còn vậy thì sẽ trừ tiền lương.
"Bảo bối, cứ để cho cậu ấy trừ, nếu anh xót tiền thì lấy thẻ của em mà dùng." Vương Văn Bân đã muốn đưa thẻ lương cho Lục Thất từ lâu rồi, nhưng vẫn chưa có cơ hội.
"Anh cần thẻ của mày làm đếch gì, cầm về chơi à?"
"ANh muốn chơi kiểu gì cũng được." Vương Văn Bân đẩy anh vào phòng, sau đó cúi đầu hôn xuống.
Lục Thất đá cậu một phát, chỉ một lát sau người đã mềm nhũn ra.
"Mày về chỉ để làm chuyện này thôi hả?"
"Ấm no sinh dâm dật, anh Thất, anh không muốn sao?" Vương Văn Bân bắt đầu luồn tay xuống sờ soạng quần Lục Thất.
Lục Thất mềm cả lưng, suýt nữa thì kêu thành tiếng.
Vương Văn Bân nở nụ cười, cởi quần áo của anh ra. Lục Thất giãy giụa một lúc thì cảm thấy không đúng, bọn họ còn đang cãi nhau cơ mà? Cứ để cho chuyện Vương Văn Bân lừa anh trôi qua như vậy thôi sao?
Sao có thể chứ!
Lục Thất đè tay Vương Văn Bân lại.
Vương Văn Bân sắp nổ tung rồi, bị Lục Thất cản lại thì mất kiên nhẫn.
"Anh Thất, có chuyện gì chúng ta nói sau được không?"
"Được cái củ loèn." Lục Thất tái mặt, "Mày lừa anh còn muốn đè anh á? Không có chuyện đấy đâu."
"Vậy anh muốn thế nào?" Xem ra nếu không để cho Lục Thất phát giận thì lửa dưới thân cậu hôm nay cùng đừng hòng được dập.
Lục Thất nặng nề nhìn Vương Văn Bân, nhìn từ trên xuống dưới, khóe miệng chậm rãi giương lên. Vương Văn Bân cảm thấy gân trên trán nảy mạnh một phát, trực giác nói cho cậu biết có chuyện không hay sắp xảy ra.
"Muốn anh tha thứ không?"
Vương Văn Bân khó khăn nuốt nước miếng, nói: "Anh Thất."
"Cậu lừa anh bao lâu nay, cậu bảo anh tin tưởng cậu thế nào đây?" Lục Thất rũ mắt xuống, ra vẻ buồn bã nói.
Vương Văn Bân thấy trong lòng bỗng hụt một cái, hỏng rồi, chẳng lẽ cậu còn có thể từ chối khi Lục Thất làm ra vẻ mặt như vậy sao?
Cậu thầm chửi trong lòng một câu, chiêu này chắc chắn Lục Thất học từ Quý Hoài, cậu đã thấy mấy lần rồi. Lúc dỗ dành mãi mà lão đại vẫn bí xị không vui, Quý Hoài sẽ tỏ ra đáng thương tội nghiệp như thế này.
Vương Văn Bân cảm thấy cậu đang làm ra một quyết định thế kỷ, hồi lâu sau mới nói với Lục Thất: "Anh Thất, anh cứ nói đi, em đồng ý."
"Thật?" Lục Thất lập tức vui vẻ.
Vương Văn Bân khó nhọc ép mình phải gật đầu: "Thật."
"Hay lắm." Lục Thất đẩy Vương Văn Bân ra giường, "Nằm xuống đi, đừng nhúc nhích."
Vương Văn Bân khổ sở, môi run rẩy nói::"Anh Thất, anh định... làm gì vậy?"
"Làm cậu." Lục Thất cười hê hê, chà xát tay mở ngăn kéo ra lật lật tìm tìm một lúc. Mãi mà không tìm thấy, Vương Văn Bân oanh liệt nói: "Ngăn kéo trong bếp có."
"Sao lại để ở phòng bếp?"
Vương Văn Bân không nói, câu nói vừa rồi đã khiến cậu ta chết ở trong lòng nhiều ít.
Lục Thất chạy vào bếp rồi chạy ra.
Anh hơi kích động không biết phải làm từ đâu. Nhớ lại cái lúc Quý Hoài 18 tuổi, anh đã đưa cho cậu một tờ giấy. Tờ giấy đó là công sức suốt một đêm của anh, anh tự viết hướng dẫn, không ngờ bây giờ lại cho chính mình dùng.
"Ha ha ha." Lục Thất cởi sạch quần áo của Vương Văn Bân, thầm nghĩ lần đầu nên để lại ấn tượng tốt cho cậu, vì vậy anh vô cùng cẩn thận hôn Vương Văn Bân, trong đầu vẫn đang nhớ tới tờ giấy hướng dẫn.
Vương Văn Bân chán nản, thầm nghĩ sớm chết sớm siêu sinh, "Đừng rề rà nữa, nếu anh không làm được thì để em."
"Sao anh lại không làm được, anh sợ cậu đau mà." Lục Thất phản bác.
Vương Văn Bân nhíu mày: "Nhanh lên."
"Vậy tý đừng kêu đau." Lục Thất cảm thấy đúng là làm ơn mắc oán, nếu Vương Văn Bân đã không cảm kích thì anh không cần khách khí nữa.
Lục Thất tách chân Vương Văn Bân ra, đổ dịch bôi trơn lên tay rồi bắt đầu sờ soạng.
"Nhanh lên." Vương Văn Bân lại giục.
"Biết rồi." Vương Văn Bân cứ giục làm Lục Thất hoang mang, anh sờ soạng qua loa một chút rồi đỡ hạ thân của mình chuẩn bị đi vào.
Nửa ngày sau Lục Thất vẫn bất động.
Vương Văn Bân cảm thấy được sự đe dọa bên dưới, Lục Thất cứ ngồi im, khiến cậu ta thấy mình như đang bị đặt trên đài hành hình, lưỡi đao có thể rơi xuống chặt đầu bắt cứ lúc nào.
Vương Văn Bân giận dữ quát: "Anh xong chưa!?"
Lục Thất ngượng ngùng giật mình, anh phát hiện ra không biết phải đi vào thế nào, "Đừng có giục, để anh chuẩn bị đã."
"Có cần gọi bác sĩ tâm lý tới củng cố tinh thần cho anh không."
"Aiz..." Lục Thất đỏ mặt lên, dưới thân vẫn không nhúc nhích, anh nổi sùng: "Nh... nhỏ như thế vào kiểu gì!!"
Vương Văn Bân nghiến răng túm lấy bả vai Lục Thất rồi xoay người đè anh xuống dưới thân.
Động tác của cậu rất nhanh, không cho Lục Thất thời gian phản ứng, cậu đổ dịch bôi trơn ra rồi bôi xuống phía dưới của Lục Thất.
"Ấy ấy! Sao không giữ lời gì hết vậy!" Lục Thất né tránh, lại bị Vương Văn Bân tóm về,
"Anh để dành lần này cho kiếp sau đi." Vương Văn Bân nắm chân Lục Thất rồi vọt thẳng vào, Lục Thất kêu lên sợ hãi, tức giận không chịu được.
"Vậy thì đừng mong anh mày tha thứ, Vương Văn Bân, thằng chó chết... ưm.... ugh.... đừng.... ah..."
"Không tha thứ cho ai?" Vương Văn Bân đột nhiên nảy ác ý, Lục Thất chỉ có thể vô lực đắm chìm trong sự sung sướng mà Vương Văn Bân đem lại.
Cuối cùng, Lục Thất chỉ có thể kêu rên: "Anh tha thứ, tha thứ được chưa.... hu hu hu... Anh đã bảo là tha thứ rồi mà, mả mẹ mày ngừng lại một chút thì chết à, đệch.. a a..."