Edit: anh Dờ
Tuy giờ chú Mặc đã về nhưng chuyện ở Kim Thành vẫn còn chưa giải quyết xong xuôi. Quý Hoài hơi lo lắng, cậu nói nỗi băn khoăn này cho Giang Tử Mặc nghe, hắn nhíu mày sau đó nói: "Hoa Cẩm Tú chết rồi?"
"Ừm, lúc cháy đó."
Thấy Giang Tử Mặc trầm ngâm, Quý Hoài lại nói chuyện cảnh sát tóm được tên phóng hỏa, không ngờ Giang Tử Mặc nói thẳng: "Cháy là do tôi làm, người phóng hỏa cũng là do tôi tìm tới."
Quý Hoài đã sớm đoán trước được, không ngạc nhiên.
Giang Tử Mặc gõ gõ lên tay vịn ghế máy bay, suy tư một lát rồi nói: "Hoa Cẩm Tú chết rồi cũng không quan trọng, em đừng lo lắng, để tôi xử lý là được."
Quý Hoài gật gật đầu. Máy bay sắp hạ cánh, tâm trạng của Quý Hoài cũng dần bình ổn trở lại.
Kim Thành, Hoa gia, bao nhiêu chuyện đã xảy ra ở cả đời này và đời trước, nhưng khi đáp máy bay về đây, cậu lại sinh ra cảm giác thân thương quen thuộc pha lẫn vui sướng.
Khi Quý Hoài quay đầu nhìn Giang Tử Mặc ở bên cạnh, cậu mới hiểu được, hóa ra niềm vui ấy là do nơi này có một người rất đặc biệt, không chỉ xóa tan hết những nỗi bất hạnh trong đời cậu, mà còn nắm tay cậu mãi không buông.
Bởi vì người ấy, cả thành phố này như sáng bừng rực rỡ hẳn lên.
"Nhìn gì đó?" Giang Tử Mặc quay qua hỏi cậu.
"Anh đẹp trai." Quý Hoài đáp.
Giang Tử Mặc ngứa tay nhéo má Quý Hoài, nếu không phải vì sân bay cực đông người, hắn muốn cầm thú một lần ngay chỗ này.
"Kêu một tiếng coi." Giang Tử Mặc đặt tay lên vai Quý Hoài thân thiết ôm cậu, sau đó ghé vào tai cậu thấp giọng nói.
Quý Hoài run rẩy lông mi, Giang Tử Mặc bật cười, cố tình nói: "Tối hôm qua em mặc quần áo của tôi nằm trên giường, sau đó gọi như thế nào nhỉ?"
Quý Hoài cắn môi, khóe mắt lại khẽ run lên, vừa xấu hổ vừa bất đắc dĩ nhẹ giọng nói: "Đợi trở về...."
Giang Tử Mặc cười: "Tôi có ép em làm cái gì đâu, chỉ bảo em gọi một câu thôi, sao lại ngượng thành ra thế này?"
"Không giống, tối qua đâu có bật đèn." Quý Hoài đỏ bừng mặt, mắt lúng liếng đảo quanh không dám nhìn Giang Tử Mặc.
"Phải tối mới được sao?" Giang Tử Mặc ngứa ngáy tròng lòng.
"Ừm." Quý Hoài trả lời cho có lệ, gật đầu cực nhanh.
Giang Tử Mặc nhìn bốn phía sau đó kéo tay Quý Hoài đi vào toilet, đẩy một buồng vệ sinh ra rồi cả hai cùng đi vào. Hắn cởi áo khoác ngoài ra trùm lên đầu Quý Hoài.
Quý Hoài còn đang ngu ngơ chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, lại thấy Giang Tử Mặc vén góc áo lên cùng chui vào với cậu.
"Bây giờ thì kêu một tiếng nghe thử?"
Trên đỉnh đầu là đèn toilet sáng trưng, hai bên vạt áo không được che kín nên ánh sáng vẫn lọt vào, nhưng cậu không nhìn rõ mặt Giang Tử Mặc, chỉ có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của hắn và cả nhịn tim như trống dồn trong lồng ngực.
Cộng gộp tuổi của Giang Tử Mặc và hai đời của Quý Hoài đã quá nửa cái trăm năm, thế nhưng hai người lại vẫn như đám học sinh yêu đương vụng trộm, trốn trong toilet tìm kiếm sự kích thích lãng mạn.
Gian toilet bên cạnh có tiếng nước truyền đến, người đi ra đi vào liên tục. Giang Tử Mặc đợi một lát không thấy Quý Hoài nhúc nhích, liền nắm lấy eo cậu.
"Anh trai à tới thương em đi." Đột nhiên một giọng nói vừa mềm vừa nhẹ vang lên.
Giang Tử Mặc sửng sốt, cái tay đang siết eo Quý Hoài khẽ run lên một chút. Như là có dòng điện đang truyền trong không khí, từ miệng của Quý Hoài thẩm thấu qua làn da của Giang Tử Mặc, sau đó theo mạch máu lan tràn khắp thân thể, khiến toàn thân hắn đều chìm đắm trong cơn tê tái.
Qua nửa ngày, Giang Tử Mặc mới lên tiếng: "Vừa rồi tôi không nghe rõ."
"Vậy thì thôi, em... đã gọi rồi."
"Không nghe rõ bảo bối à, kêu một lần nữa đi."
"Bảo bối, kêu một tiếng nghe thử."
"Anh tr... ưm...." Quý Hoài vừa mới định nói ra thì Giang Tử Mặc đã hôn cậu, hơi thở quen thuộc xâm chiếm Quý Hoài.
Nụ hôn vừa dài vừa ngọt ngào chấm dứt, hai người chậm rãi lấy lại nhịp thở, bỗng nhiên đồng thời bật cười thành tiếng.
Giang Tử Mặc nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi cậu, sau đó bỏ áo choàng ra, ánh sáng chiếu vào, mặt cả hai người đều đỏ bừng lên, đặc biệt là môi Quý Hoài, đỏ ửng nhìn vào biết ngay là vừa bị chà đạp.
Hai người đi ra khỏi sân bay, vẻ ngọt ngào trên mặt còn chưa tan hết.
Trời mùa thu cao vời vợi, sạch sẽ không một bóng mây, xanh biếc như vừa được gột rửa.
Hai người thuê phòng khách sạn rồi mới tới A Uyển. Vì chưa nói cho mấy người ở đó biết tin Giang Tử Mặc đã về, cho nên Quý Hoài đoán chắn hẳn bọn họ sẽ rất kích động.
Cậu đi vào A Uyển, Giang Tử Mặc còn đứng ngoài chưa vào. Chợt nghe Hoa Gia hô to: "Chị dâuuu!!! Về rồi đấy à? Không có cậu ở đây như thiếu đi chủ chốt, đi làm không còn hứng thú nữa."
"Chị dâu, tới xem giúp tôi cái này với, đang phát sầu đây, công ty kia gửi ngân sách cho chúng ta là thế nào? Sao bọn thương nhân hay viết một đống chữ vô nghĩa thế, chả hiểu mẹ gì." Lão Ngũ chán chường kêu than.
Giang Tử Mặc lui về phía sau, nói với Quý Hoài: "Em vào trước đi, tôi vào sau."
Quý Hoài gật gật đầu, đi vào giúp lão Ngũ xem tài liệu. Từ khi chú Mặc đi, cậu tiếp nhận A Uyển, lão Ngũ và Hoa Gia rât thích tìm cậu khi gặp vấn đề. Trước kia chú Mặc không quan tâm, toàn để bọn họ tự xử lý, nhưng đoạn thời gian chú Mặc không ở dây, Quý Hoài gánh mọi việc, trừ kỹ thuật chuyên môn thì cậu không rành cho lắm.
Quý Hoài lật nhanh tài liệu, nói trọng điểm cho lão Ngũ, lại hỏi Hoa Gia hai câu, đến khi cậu xử lý xong rồi vẫn chưa thấy Giang Tử Mặc đi vào.
Quý Hoài đi ra ngoài cũng không thấy người đâu, sau đó thì nhận được điện thoại, Giang Tử Mặc kêu mọi người vào văn phòng họp.
Quý Hoài thông báo cho mọi người, bọn họ còn tưởng là Quý Hoài mở cuộc họp, Quý Hoài cũng chưa nói rõ ra.
Cho tới khi nhìn thấy người quen thuộc kia trong văn phòng, bọn họ kinh hãi kêu lên.
"Lão đại!?!"
"A a a a a, lão đại về rồi!!!"
Lục Thất hơi đỏ mắt lên, nghẹn ngào gọi một tiếng, "Thiếu gia."
"Báo cáo đi xem nào, lúc tôi không ở đây các cậu làm gì?" Giang Tử Mặc liếc Quý Hoài một chút, "Xem ra các cậu sai bảo người của tôi thuận mồm lắm nhỉ."
"Không... Lão đại, chị dâu thật sự giỏi lắm, bọn tôi nghĩ cậu ấy chỉ là học sinh thì không biết xử lý công việc, không ngờ cậu ấy rất thạo mấy mảng kinh doanh thị trường, bọn tôi thực sự phục sát đất."
Giang Tử Mặc hơi bất ngờ nhìn Quý Hoài, Quý Hoài ngại ngùng, không nói chuyện.
"Lão đại, anh biết chị dâu liều mạng thế nào không? Sau khi anh đi rồi, để hiểu rõ A Uyển hơn, cậu ấy ngày ngày đêm đêm đều ở A Uyển, đám người đục nước béo cò kia không có cơ hội chiếm hời luôn." Lão Ngũ phụ họa.
Giang Tử Mặc im lặng một lúc, cuối cùng cười nói: "Người của tôi, đương nhiên rồi."
Lão Ngũ và Hoa Gia muốn dè bỉu mấy câu, nhưng chỉ dám tưởng tượng mà thôi, lão đại đã giỏi rồi, ai ngờ bạn trai của lão đại cũng đỉnh cao không kém.
Chú Mặc về rồi, Quý Hoài không cần ́chủ trì cuộc họp nữa nên nhàn rỗi ngồi ở một bên. Lục Thất báo cáo hoạt động của A Uyển trong hai năm cho Giang Tử Mặc nghe, cuối cùng khi nghe tới chuyện Hoa thị đã sụp đổ, Giang Tử Mặc kinh ngạc nhướn mày.
Lục Thất nói: "Bây giờ Hoa Chính Diệu nằm trong bệnh viện hấp hối một hơi cuối cùng, Hoa Duẫn Hòa bị bắt vì chơi đá, Hoa Cẩm Tú chết, Hoa Cẩm Lăng trốn chui trốn nhủi, người nhà họ Hoa tán loạn hết, không còn ai nữa rồi."
Giang Tử Mặc cười thâm sâu nhìn Quý Hoài, nụ cười dần lộ rõ vẻ tự hào kiêu hãnh, sâu trong đáy mắt thì lại là một cảm xúc phức tạp hơn nhiều.
Họp xong, Quý Hoài đã đỏ bừng mặt, cả cuộc họp đều nghe bọn họ khen cậu trước mặt Giang Tử Mặc. Lúc trước cậu thay chú mặc tiếp nhận A Uyển, cậu không nghĩ nhiều đến thế, cậu chỉ muốn cố gánh vác công ty chờ hắn trở về.
Khi đó cậu chỉ có một ý niệm duy nhất trong đầu là chờ chú Mặc về, tất cả những gì cậu làm đều phục vụ cho mục tiêu ấy.
Nhưng bây giờ nhìn chú Mặc như cười như không nhìn cậu, cậu hơi không chịu nổi.
Đám người kia ra khỏi văn phòng, Lục Thất chần chừ một lát rồi quay lại.
"Thiếu gia."
"Gì?" Giang Tử Mặc sớm đoán được, chờ anh hỏi tiếp.
"Văn Bân... không về cùng cậu à?"
Giang Tử Mặc im lặng nhìn anh, cuối cùng lắc đầu: "Cậu ta nói là không về nữa đâu."
Lục Thất thấp giọng hỏi: "Không về?"
"Vết thương của cậu ta khỏi hết rồi, cậu cứ yên tâm. Còn về những chuyện khác, cậu ta bảo tôi là: Không cần thiết phải về nữa."
"Không cần thiết?" Lục Thất lặp lại hỏi.
Một câu "không cần thiết" này đã đánh gãy tất cả lời muốn nói của Lục Thất, ngay cả lo lắng cũng không cần thiết nữa.
"Ồ, tôi biết rồi." Lục Thất gật đầu.
Lục Thất cố gắng nở nụ cười, Quý Hoài bỗng thấy hoảng hốt. Trước kia Lục Thất rất hay cười, tỏa sáng lại vui vẻ, mà hai năm nay lại hiếm khi thấy anh đùa giỡn như lúc trước.
Lục Thất đi rồi, Giang Tử Mặc thở dài một hơi, vứt hết những chuyện ấy ra sau đầu không nghĩ nữa.
Quý Hoài siết chặt lòng bàn tay, bỗng nhiên hơi chột dạ.
"Bọn họ nói gần hết rồi, còn thiếu một chuyện, em muốn nói thêm."
"Cái gì?"
"Em đã mua tòa nhà bên Hoa gia kia rồi, sửa chữa trùng tu lại." Quý Hoài lén nhìn Giang Tử Mặc, "Không tốn nhiều tiền đâu, em đã cho người quăng hết đồ đạc của người nhà họ Hoa ra ngoài, anh xem còn cần căn nhà bên ấy nữa không?"
Giang Tử Mặc nói: "Nếu không cần nữa thì sao?"
"Không cần thì... cứ để đó đi, cũng không thể để người khác phá hỏng được." Dù sao nơi đó trước kia cũng là nhà của cha mẹ Giang Tử Mặc, lúc ấy cậu mua về cũng là muốn giữ lại nơi đầy kỷ niệm ấy cho hắn.
"Quý Hoài." Giang Tử Mặc nặng nề thở hắt ra, ôm cậu vào trong ngực, "Tôi phải làm thế nào đây, em tốt như vậy, cả đời này tôi sẽ không buông tay em."
Gặp được người như vậy là niềm may mắn, nếu có thể cùng cậu nắm tay đi hết cuộc đời, đó chính là vận may tích góp nhiều đời mới thành.
Có lẽ đời trước hắn đã tích vô số công đức, cũng có thể do hắn khổ cực tu hành mấy kiếp mới chờ được một người như vậy.