Hứa Kiều Kiều rộng lượng vung tay, "Tôi tha thứ cho cậu đó, chân cũng không cần nữa."
Tống Á Hiên nhắm mắt rồi lại mở ra, nhưng vết đỏ bên khóe mắt thì lại chẳng thể giấu được, làm cho người ta cảm thấy có chút đáng thương. Nhưng những người có mặt ở đây thì không ai nghĩ vậy.
Hứa lão gia tử bất mãn buông tha Á Hiên, Hứa Kiều Kiều lại ôm tay ông nội làm nũng, "Cậu ta biết sai là tốt rồi, đánh gãy một chân cũng chẳng ích gì. Cháu đã tha cho cậu ta rồi, ông nội cũng đừng so đo nữa mà."
Hứa lão gia tử bị Hứa Kiều Kiều bám riết năn nỉ ỉ ôi một lúc lâu, ông ta vẫn còn giận nhưng nhìn tới mặt cháu gái thì thôi không so đo nữa, phất tay, sau đó cùng Hứa Kiều Kiều đi lên lầu.
Trước khi đi, Hứa Kiều Kiều còn nhìn về phía thiếu niên đang quỳ rạp rồi nở nụ cười, như thể một đứa trẻ cảm thấy khoái trá vì trò đùa dai của mình, cô ta vui vẻ đỡ ông nội lên lầu.
Ba Hứa và mẹ Hứa bất mãn, không nói thêm cái gì, nhưng sắc mặt của họ vẫn luôn cau có khó chịu. Hoa Duẫn Giang chào tạm biệt bọn họ rồi xoay người đi về.
Tề Nguyệt đứng ở một bên không mở miệng, lúc này đi đến bên cạnh Tống Á Hiên đưa tay nâng cậu đứng dậy. Tống Á Hiên đứng lên, mới phát hiện ra đầu gối đau nhức, lúc nãy quỳ thẳng xuống chưa kịp thấy đau đã bị sự khuất nhục áp đảo. Cậu hổn hển thở, nói cảm ơn Tề Nguyệt rồi cũng rời đi.
Thiếu niên mười sáu tuổi, thân thể còn chưa lớn hết, hai vai gầy yếu mỏng manh như thể gió thổi là bay. Nhưng dáng vẻ cậu khảng khái rời đi lại vô cùng kiên định. Thân hình nhỏ bé đơn bạc không ngăn được sự kiên cường, thảng thốt như bờ vai ấy có thể gánh vác tất cả áp lực đè nén.
Tề Nguyệt lặng lẽ nhìn bóng lưng Tống Á Hiên, sau đó rất nhanh hồi thần.
Hoa Duẫn Giang về tới nhà, sự tức giận còn chưa tiêu tan, hôm nay có lẽ là một trong những trò cười hiếm hoi xảy ra trong cuộc đời ông ta. Ở trong công ty hô mưa gọi gió quen rồi, lần này ông ta cảm thấy vô cùng nhục nhã.
"Tống Á Hiên, hôm nay mày làm tao mất hết thể diện!"
Tống Á Hiên đi tới cửa, còn chưa vào nhà, cậu vừa nhìn đã thấy Lưu Diệu Văn ngồi yên tĩnh giữa phòng khách. Hoa Duẫn Giang vừa về đã bắt đầu sỉ vả cậu nên không chú ý Lưu Diệu Văn ở phía sau ông ta.
"Mày đúng là giống con mẹ đê tiện của mày y như đúc, lên không nổi mặt bàn, cũng giống y như ba mày, đều là hạng không nên thân..."
Tống Á Hiên giật giật chân, cảm thấy đầu gối của mình có lẽ đã tím bầm, bằng không vì sao cứ âm ỉ đau. Lời nói của Hoa Duẫn Giang như lọt từ tai này qua tai kia, rõ ràng rất gần lại như âm thanh từ rất xa vọng lại. Cậu nhìn chú Lưu đứng lên, đôi chân thon dài được bao trong ống quần màu đen, từng bước lại gần, không hiểu sao cậu bỗng dưng thở nhẹ.
"Anh cả ngày càng có khí chất của chú Hoa, nếu không nhìn mặt, tôi còn tưởng chú Hoa đang nói."
Hoa Duẫn Giang đang tức giận bùng nổ cũng phải kiềm chế lại, ông ta quay đầu thì thấy Lưu Diệu Văn đứng ở phía sau, "Diệu Văn, sao chú lại tới đây?"
"Ở trong nhà lâu quá rồi, đột nhiên hoài niệm căn phòng cũ bên này, cho nên tới đây nhìn một chút."
Hoa Duẫn Giang dường như nhớ ra chuyện gì, mặt biến sắc, mất tự nhiên nói: "Ba đã nói rồi, chú muốn đến lúc nào thì cứ đến."
"Đương nhiên, nhà của tôi sao tôi phải khách khí." Lưu Diệu Văn ôm khóe miệng cười cười, nhấn mạnh ba chữ "nhà của tôi".
Hoa Duẫn Giang nghẹn cục tức trong lòng, bị Lưu Diệu Văn nói bóng nói gió nhắc nhở chuyện trước kia, ông ta nín thở, không dám phát hỏa trước mặt Diệu Văn, liền giận cá chém thớt quát Tống Á Hiên, "Còn không mau cút vào trong! Vô giáo dục! Không quy củ! Cho dù hôm nay có ba mày ở đây thì tao cũng phải dạy dỗ mày một trận nên thân!"
Tống Á Hiên bất động, chợt nghe thấy Lưu Diệu Văn lên tiếng: "Anh cả dạy dỗ con cháu chắc cũng có biện pháp hay ho, hôm nay anh cả cũng chỉ bảo tôi một chút đi."
"Lưu Diệu Văn!" Hoa Duẫn Giang vốn đang tức giận lại bị Lưu Diệu Văn âm dương quái khí nói móc nói mỉa, không kiềm được cơn giận nữa, "Tống Á Hiên là người Hoa gia tao, tao thích dạy dỗ thế nào thì dạy dỗ, mày từ đâu tới thì cút về nơi đó đi, chỗ này không cần mày nhúng tay!"
Trên gương mặt tối tăm tái nhợt của Lưu Diệu Văn lộ ra một nụ cười quái dị, "Tôi ở nhà của tôi mà không được nhúng tay sao."
"Đây là Hoa gia, ba mẹ mày đã chết rồi, nhà mày đâu ra!"
Hoa Duẫn Giang rống xong câu này, lại nhìn vẻ mặt của Lưu Diệu Văn, đồng tử co rút kịch liệt, lắp bắp nói theo bản năng: "Anh, không có ý đó."
Lưu Diệu Văn đột nhiên vung tay, cây bâton nặng nề vụt lên đùi Hoa Duẫn Giang, Hoa Duẫn Giang đau tới mức co giò, lại bị Diệu Văn áp sát một cước gạt ngã chổng vó. Lúc mọi người còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Diệu Văn chộp con dao gọt hoa quả trên bàn, sọc một nhát xuyên qua lòng bàn tay Hoa Duẫn Giang.
Lưu Diệu Văn cúi đầu âm trầm nhìn ông ta, ánh mắt lạnh lẽo, "Hoa Duẫn Giang, ba mẹ tôi chết thì sao, tôi nói của tôi thì chính là của tôi, anh tin hay không?"
"A...." Đám người hầu bị dọa cho thét lớn, bát đĩa trong tay rơi vỡ loảng xoảng. Tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn Lưu Diệu Văn, Hoa Duẫn Giang đau tới co quắp toàn thân, nhưng không ai dám đi lên.
Lưu Diệu Văn xoay con dao gọt hoa quả, lưỡi dao xoáy nghiền vào trong lòng bàn tay của Hoa Duẫn Giang, Hoa Duẫn Giang co quắp kêu gào: "Tay của tôi, tay của tôi..."
Tề Nguyệt không đành lòng, cẩn trọng nói: "Lưu Diệu Văn , Duẫn Giang biết sai rồi, chú đừng tức giận nữa."
"Tôi ở nhà của chính mình, dạy dỗ người khác một chút thì đã làm sao?" Lưu Diệu Văn ngẩng đầu cười hỏi.
Không ai dám bảo là không thể, bởi vì mọi người đều biết đây là một tên điên, bất cứ lúc nào cũng có thể cầm dao đâm người.
"Diệu Văn..." Tề Nguyệt cầu xin, Hoa Duẫn Giang đã đau đớn tới mức giãy dụa kêu gào.
Lưu Diệu Văn cười cười, tay cầm dao rút ra, giọt máu tươi trên mũi dao rơi xuống nền nhà trắng tinh. Tất cả mọi người đứng im không dám động, chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của Hoa Duẫn Giang.
"Tôi không muốn thấy máu, anh ép tôi phải thấy máu." Lưu Diệu Văn đứng lên lạnh lùng nhìn Hoa Duẫn Giang. Nói xong, hắn vứt luôn con dao, dao rơi xuống đất phát ra tiếng "keng", âm thanh chói tai, làm cho mọi người đều kinh sợ.
Lưu Diệu Văn cầm lại bâton, đi ra ngoài, lúc tới bên Tống Á Hiên thì nghiêng người nhìn cậu. Á Hiên còn đang cảm thấy khiếp sợ chưa hồi phục tinh thần, nhìn thấy Lưu Diệu Văn tiến về phía cậu thì hai chân nhũn ra.
Lưu Diệu Văn vươn tay, Tống Á Hiên theo bản năng nhắm mặt lại.
"Ha" Tống Á Hiên nghe thấy một tiếng cười rất khẽ, sau đó một ngón tay lành lạnh chạm vào mặt cậu, cảm giác rét lạnh như xuyên thấu qua làn da thấm vào trong tâm can, cậu khẽ rùng mình.
Ngón tay hắn chạm nhẹ qua chóp mũi sau đó thu tay về, cậu vẫn nhắm chặt hai mắt, cảm nhận được bóng người trước mắt đang rời đi.
Cậu còn chưa kịp thở phào thì lại nghe thấy giọng nói phát ra từ ác quỷ khi nãy vừa rút dao đâm người, "Quý Tiểu Hiên, lại đây."
"A?" Tống Á Hiên mở mắt ra, thấy Lưu Diệu Văn đang đứng cách hai bước chờ cậu.
Tống Á Hiên thoáng quặn tim, không biết là vì sợ hay vì lý do khác. Bên trong là một đám hỗn loạn đang nhao nhao cầm máu cho Hoa Duẫn Giang, mà bên ngoài là bóng dáng đơn độc của Lưu Diệu Văn đang đứng chờ cậu.
Tống Á Hiên nâng bước đi về phía hắn...
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Chú Lưu đừng dọa em tôi nữa giời ơi từ đầu tới giờ tôi gõ không biết bao nhiêu lần em Hiên "run rẩy" với "sợ hãi" rồi :v :v :v :v
Cute quá~~ (≧▽≦)