Tống Á Hiên không thể tin nổi mà nhìn Lưu Diệu Văn, nhưng cũng không dám cãi lại, chỉ có thể trừng to đôi mắt diễm lệ mà nhìn hắn.
Đau quá! Đau tới mức nước mắt cậu tí tách rơi xuống. Nanh của bé sói con càng ngày càng sắc bén.
"Phải cho sói uống máu tươi ngay từ nhỏ, tốt nhất là máu người, có vậy thì khi lớn lên mới có thể phát hiện được mùi vị máu người, mới biết làm thế nào để cắn người chảy máu chỉ với một nhát cắn."
Không khí lạnh lẽo lại dần dần bao trùm thân thể Tống Á Hiên, lời lẽ lạnh lùng vô cảm của Diệu Văn làm cậu nhớ lại những lời đồn đại về hắn.
Hắn giết người! Tay vấy máu tươi!
Nhưng giết thế nào? Giết ai? Cảnh sát mặc kệ sao?
Có những chuyện càng không muốn nghĩ thì lại càng không kiềm chế được mà nghĩ tới, làm cho người ta dựng tóc gáy, tay chân lạnh ngắt.
"Sợ à." Lưu Diệu Văn chậm rãi tới bên Tống Á Hiên, ánh mắt nhìn Á Hiên rồi nhìn con sói con, đột nhiên hắn nhếch miệng cười lạnh, đưa tay gỡ sói con ra, ghé miệng vào vết thương sói con đã cắn ra trước đó.
Lưu Diệu Văn đột nhiên ghé lại gần, Tống Á Hiên khẽ run lên, nỗi kinh hoảng tập trung ở nơi vết thương trên cổ đang bị cắn. Trong đầu cậu tràn ngập ý nghĩ về một Lưu Diệu Văn giết người không ghê tay.
Có khi nào cậu sẽ bị cắn tới chết không?
Sự sợ hãi trong lòng cộng với chùn bước trước cái chết đang đến gần khiến Tống Á Hiên bộc phát sức lực to lớn, cậu không hề nghĩ ngợi đẩy mạnh Lưu Diệu Văn ra.
Lưu Diệu Văn có vẻ như không lường trước được, ngạc nhiên nghi ngờ lui về phía sau, trên môi hắn còn dính một chút máu tươi. Thời khắc hắn từng bước từng bước lại gần Tống Á Hiên, cậu cảm thấy mình đang nhìn thấy thần chết.
Á Hiên lui lại đụng vào bức tường phía sau, trong lòng kinh hoảng sợ hãi tột cùng, hai chân cậu run rẩy sắp không đứng nổi, trái tim như bị bóp nghẹt không thể hô hấp.
"Sợ chú cắn chết hay gì?" Giọng nói lành lạnh nặng nề của Lưu Diệu Văn lướt qua vành tai Tống Á Hiên, thanh âm như kết thành sợi tơ len lỏi vào tim cậu.
Á Hiên hốt hoảng nghĩ rằng một giây nữa thôi cậu có lẽ sẽ chết vì trụy tim.
Diệu Văn nhìn khuôn mặt tràn ngập sợ hãi của Tống Á Hiên, làn da trắng bệch, đôi môi run rẩy, khóe mắt vương lệ, tất cả đều làm cho hắn... sung sướng.
Lưu Diệu Văn cúi đầu, vươn lưỡi liếm miệng vết thương trên cổ Tống Á Hiên, khi thấy thân thể cậu nhẹ run lên, hắn nở nụ cười.
"Nuôi mập một chút là ăn được rồi." Lưu Diệu Văn lui về sau, khóe miệng nhếch lên, cười nói.
Tống Á Hiên ngây người nhìn hắn, vẫn sợ không dám cử động. Tống Á Hiên ngồi xuống ôm bé sói con lên, đặt vào lòng Á Hiên, Á Hiên nhận lấy theo bản năng.
"Cho nó ăn no."
Nói rồi hắn xoay người sải đôi chân dài đi ra khỏi phòng. Hắn đi rồi, Tống Á Hiên mới thấy mình có thể hít thở trở lại. Nhưng toàn thân cậu đã nhũn ra, chỉ có thể dựa tường mà dần trượt xuống.
Có những người chỉ cần đứng một chỗ thôi cũng làm bạn cảm thấy áp lực và sợ hãi, đừng nói Lưu Diệu Văn còn cắn cậu một miếng.
Tống Á Hiên sờ sờ cổ mình, miệng vết thương âm ỉ đau. Vừa rồi Lưu Diệu Văn cắn xuống, cậu cảm nhận được hắn sẽ cắn vỡ động mạch.
Đó là nỗi sợ hãi đời trước lẫn đời này Lưu Diệu Văn mang lại cho cậu. Những lời đồn đại úp mở, những ánh mắt e dè của người Hoa gia, tạo thành lý do cậu sợ Lưu Diệu Văn. Nhưng cậu chưa từng sợ Lưu Diệu Văn như hôm nay, ánh mắt Diệu Văn nhìn cậu như nhìn... một đồ vật không có sự sống.
Tống Á Hiên nghĩ mình đã chết một lần rồi thì sẽ không sợ chết nữa. Nhưng thời điểm kề cận tử vong, cậu vẫn rất sợ.
Cái dũng khí cảm nhận thân thể dần dần chết đi, cậu không còn nữa rồi.
Quý Hoài đưa tay tới bên miệng sói con, nói: "Cắn đi."
Bé sói con còn muốn leo lên dụi dụi cổ cậu nhưng bị Tống Á Hiên chặn lại. Nó rơi phịch xuống, thấy cánh tay đang kề gần mình liền há miệng cắn lấy.
Tống Á Hiên "Shh" một tiếng rồi nín lặng.
Sói con ăn no thì ngủ trên tay Á Hiên, Tống Á Hiên cúi đầu nhìn nó, thân thể nhỏ bé làm lòng cậu dâng lên một cảm giác ấm áp lạ lùng. Rõ ràng nó là một con sói ăn thịt người.
Tống Á Hiên thấy sói con đã ăn no rồi mới rời đi. Cậu bước chân ra ngoài, may mắn không đụng phải Lưu Diệu Văn. Nhưng Lục Thất lại đang đứng ở cửa chờ cậu.
"Anh Lục."
Lục Thất kinh ngạc nhìn cậu, có lẽ là không nghĩ cậu lại gọi "anh", anh nhìn nhìn vết thương trên cổ và tay cậu, nói: "Để tôi giúp cậu xử lý vết thương cái đã."
"A, không cần đâu." Cậu vội vàng nói, cậu không muốn ở lại chỗ Lưu Diệu Văn dù chỉ một giây.
Có lẽ Lục Thất cũng hiểu ý cậu, không ngăn cản nữa, đưa thuốc cho cậu rồi để cậu về.
Sau khi Tống Á Hiên đi rồi, Lục Thất vào thư phòng, Lưu Diệu Văn đang ngồi trên ghế xoay, trước mặt hắn là một chiếc màn hình lớn chia làm mười mấy ô vuông, đó là các góc đặt camera quanh biệt thự. Ở giữa màn hình, bóng dáng Tống Á Hiên từ từ biến mất.
Lục Thất đứng chờ ở một bên, một lát sau, Diệu Văn xoay ghế lại, gõ gõ tay vịn. Lục Thất tưởng Lưu Diệu Văn sẽ chuẩn bị giao việc gì, lại không ngờ hắn đột nhiên mỉm cười.
"Dạo này có hơi nhàm chán." Diệu Văn cười nói.
Bình thường nếu thiếu gia nhàm chán thì sẽ có người gặp xui xẻo. Lục Thất nhìn cái người đã biến mất trên màn hình kia, nghĩ: Hy vọng đứa nhỏ này có thể kiên trì lâu một chút.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...