Edit: Cáo
Giang Tử Mặc hung hăng cào nát lòng bàn tay mới có thể áp chế những dòng cảm xúc đang bùng nổ trong lồng ngực xuống.
Hắn nhìn Quý Hoài trước mặt mình, mới cau mày nói: "Cởi quần áo ra trước đã."
"Vâng." - Quý Hoài trở tay cởi áo, cánh tay vừa nhấc lên liền xé rách vết thương trên vai. Lúc nãy chỉ để ý xem chú Mặc có tức giận hay không, bây giờ tinh thần thả lỏng, cảm giác đau đớn lan ra toàn thân, vừa rát vừa đau lại còn sưng phồng lên. Quý Hoài liếc chú Mặc một cái, quả nhiên thấy sắc mặc chú lại trầm xuống.
Giang Tử Mặc sa sầm mặt kéo cậu vào ngực mình, cẩn thận vén áo quần lên, thấy trên lưng Quý Hoài trái một vết, phải một vết, vết thương đã rỉ máu, hắn suýt nữa không khống chế được mình.
Quý Hoài cúi đầu cố hết sức giảm bớt cảm giác tồn tại của mình. Qua hồi lâu, Quý Hoài cảm giác được khí chất tàn ác trên người chú Mặc càng ngày càng nặng, lúc cậu tưởng chú Mặc sẽ tức giận mà đánh mình một trận thì Giang Tử Mặc cử động. Hắn đưa hai ngón tay ra để thoa thuốc lên vết thương cho Quý Hoài, sau đó từ từ bóp thuốc.
"Á!" - Quý Hoài đau suýt nữa nhảy lên, cậu cắn răng mới nhịn được.
"Đau cũng phải chịu đựng." - Sắc mặt Giang Tử Mặc không vui, nhưng động tác trên tay lại rất nhẹ nhàng.
Giang Tử Mặc vừa thoa thuốc vừa lạnh giọng hỏi: "Đánh nhau với ai?"
Quý Hoài biết sẽ không che giấu được, nhưng cậu cũng không muốn chú Mặc quá tức giận, chỉ kể lại câu chuyện một cách nhẹ nhàng. Không ngờ chú Mặc lập tức bắt được điểm quan trọng.
"Hạ Dật? Sao nó lại động tay động chân với em?
"Không phải động tay động chân, chỉ là, chỉ là... Á!" - Giang Tử Mặc ấn xuống vết bầm đen ở ngang hông cậu. Quý Hoài đau đến nỗi suýt nữa tự cắn phải đầu lưỡi mình.
"Nói thật." - Giang Tử Mặc nói.
"Vầng." - Quý Hoài buồn rầu, lại kể chuyện Hạ Dật thêm một lần, nói xong cậu muốn quay đầu nhìn chú Mặc, lại bị chú Mặc đè bả vai xuống.
"Chú Mặc?" - Cậu bất an gọi một tiếng.
Qua một lúc lâu, Giang Tử Mặc mới buông tay ra, cầm thuốc, kéo quần áo cậu xuống: "Tối nay đừng tắm, cứ ngủ thế đi."
Quý Hoài đứng dậy từ trong lòng Giang Tử Mặc, thấy vẻ mặt chú Mặc không có gì khác thường, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Buổi tối, Quý Hoài chỉ có thể nằm nghiêng ngủ, cậu động đậy một cái là đè vào vết thương, bắt buộc cậu chỉ có thể giữ một tư thế. Giang Tử Mặc nằm xuống cạnh cậu. Quý Hoài dịch lại một chút, kéo tay Giang tử Mặc vào ngực mình.
"Chú Mặc, dạy em mấy chiêu được không? Như vậy thì sau này sẽ không lo đánh thua người ta nữa."
Giang Tử Mặc nghiêm giọng: "Em vẫn còn muốn ra ngoài đánh nhau?"
"Không, không phải, em chỉ phòng ngừa lỡ như thôi." - Quý Hoài hậm hực nói.
"Sau này sẽ không có lỡ như nữa." - Giang Tử Mặc trầm giọng, nói: "Sau này mỗi ngày tôi đều mở định vị của điện thoại, đi đến chỗ nào cũng phải báo cáo cho tôi biết."
"Yes, sir!"
Giang Tử Mặc nheo mắt, Quý Hoài cười, xích lại gần nói: "Không thì anh lấy xích buộc em lại đi, đi đến đâu mang em theo đó, em sẽ không đi đâu cả, chỉ ở bên anh thôi."
Vẻ mặt Giang Tử Mặc có vẻ hơi động lòng, rõ ràng rất vừa ý với đề nghị này. Nếu như có thể, hắn còn muốn trói chặt Quý Hoài bên người cả đời, kể cả khi già đi cũng không thay đổi, vẫn luôn là để hắn tiến đến nắm tay che chở cho Quý Hoài.
Quý Hoài nói nhỏ: "Vậy... liệu anh có thể... Khụ, làm một số chuyện khác với em không?"
"Làm cái gì?"
Quý Hoài nhìn thấy vẻ mặt của Giang Tử Mặc, lời đến khóe miệng rồi lại bị phanh lại. "Thì là, liệu có thể... cưỡng bức em gì gì đó không?"
"Em thấy thế nào?" - Giang Tử Mặc nhéo mặt cậu một cái, khẽ bật cười.
Những lời còn lại Quý Hoài quá ngại mở miệng, đề nghị này không chỉ khiến chú Mặc vừa lòng mà cậu cũng rất thích thú. Nếu mỗi giờ mỗi phút đều được ở cạnh chú Mặc... Mới nghĩ đến đó thôi cậu liền kích động.
Này này, Quý Tiểu Hoài, mày càng ngày càng không biết xấu hổ.
Liêm sỉ đi đâu mất rồi?
Quý Hoài lại ngước mắt nhìn chú Mặc, trong đầu nghĩ, thôi ở cạnh chú Mặc thì còn cần liêm sỉ làm méo gì nữa.
Này này này!!!
"Quý Tiểu Hoài, mai tôi đánh cho em một cái dây xích vàng ròng, buộc trên cổ ấy, lúc ra đường ai nhìn vào cũng biết là có chủ, sẽ không ai dám làm gì em nữa." - Nói đến đoạn sau, nụ cười trên khóe miệng Giang Tử Mặc lạnh xuống.
"Đúng thật là... bây giờ ai cũng dám động vào người của ta." - Giang Tử Mặc cười thâm độc, đã lâu rồi không thấy vẻ mặt rét lạnh, hung ác này trên mặt Giang Tử Mặc, giống y như lúc Quý Hoài lần đầu nhìn thấy vẻ mặt đó, cũng là lúc không ai có gan chọc đến Giang Tử Mặc.
Quý Hoài tựa lên vai Giang Tử Mặc, chỉ một chốc đã ngủ. Giang Tử Mặc lẳng lặng nhìn cậu một lúc lâu mới từ từ rời giường.
Hắn mặc quần áo tử tế lại lần nữa, cầm lấy cây bâton đặt ở chân giường. Cây bâton này là vật tùy thân của hắn sau khi bố mẹ qua đời. Cha hắn - Giang Bân, vào thời điểm chưa làm ăn phát đạt, trong một lần vào Myanmar nhập hàng đã vô tình gặp phải bọn đánh bom liều chết ở địa phương, ông bị thương chân phải. Từ sau đó trở đi, ông vẫn luôn phải chống gậy. Sau này, người ta nhìn vào chiếc gậy này liền nghĩ tới Giang Bân của Giang gia. Cây gậy này đã cùng cha hắn quản lý cơ nghiệp nhiều năm, chưa từng rời xa, nhiều năm trôi qua như vậy đã gắn liền với tên tuổi Giang Bân.
Mà cây bâton này được gửi về cùng với tin tức cha mẹ hắn qua đời. Giang Tử Mặc cầm cây gậy này trong tay từ năm mười hai tuổi đến giờ, những năm qua hắn cũng dần hình thành thói quen cầm gậy. Chỉ khi nắm chặt nó, hắn mới có thể chịu đựng tất cả.
Giang Tử Mặc đứng ở mép giường, nhìn Quý Hoài đang ngủ say, dừng lại một chút rồi ra ngoài.
Hắn ngồi trên xe, mở máy tính ra, ngón tay nhanh chóng gõ xuống một dãy mật mã. Chỉ gõ hai chữ "Hạ Dật", trong chốc lát hắn đã tra ra được tất cả tin tức về cậu ta.
Hạ Dật, con riêng Hạ Gia, năm nay hai mươi mốt. Lúc cậu ta ba tuổi được ông Hạ đón về nhà, bị mẹ kế ghẻ lạnh. Nhưng những năm này cậu ta thuận buồm xuôi gió lớn lên, thậm chí không để cho vợ cả của ông Hạ chiếm được tí hời nào. Mấy năm gần đây, cậu ta kết thân với một người bà bên cậu mình, cũng chính là bà cô của Quý Hoài, thế là như hổ mọc thêm cánh, vị trí ở Hạ gia cũng càng vững vàng hơn.
Hạ gia chẳng qua cũng chỉ là một gia đình kinh doanh nhỏ, không thể so được với Hoa gia và nhà bà cô của Quý Hoài là Lý gia. Nhưng Hạ Dật bám víu lấy người bà đó để trở thành anh em tốt với Hoa Cẩm Niên, vì vậy trong đám thiếu gia Kim thành cũng có tên cậu ta.
Giang Tử Mặc nhìn những tin tức này, bao gồm cả thu chi của Hạ Dật, các loại thông tin, chỉ cần là liên quan đến tên Hạ Dật, kể cả số điện thoại, vân tay, khuôn mặt, Giang Tử Mặc cũng lấy đuợc, nhanh chóng lướt qua. Tên Hạ Dật này không có cách nào trốn tránh trước mắt hắn, ngay cả những thứ Hạ Dật che giấu cũng bị hắn tra được.
Vì thế khi nhìn thấy những tin tức liên quan đến Quý Hoài, chỉ nhìn lướt qua đã khiến hắn nổi cơn thịnh nộ.
Giang Tử Mặc vừa giận vừa sợ, ngọn lửa trong mắt gần như bùng cháy.
Hắn làm sao nghĩ ra được, lần đó trong buổi liên hoan lớp, Quý Hoài suýt nữa thì bị Hạ Dật làm nhục.
Nếu như hắn biết...Nếu như hắn biết... Trong lòng Giang Tử Mặc quặn đau, nhớ tới lần đó vốn hắn phải đi đón Quý Hoài, thế nhưng nửa đường lại nhận được một tấm ảnh quan trọng.
Khi đó Tiêu Đồng gửi cho hắn một bức ảnh, sau đó gọi điện cho hắn: "Tử Mặc, anh biết những năm này em luôn tìm bác trai bác gái, anh ở đây bây giờ có chút tin tức, em có muốn đến xem xét không?
Trong lòng Giang Tử Mặc rúng động, nhìn tấm ảnh Tiêu Đồng gửi lần cuối cha mẹ hắn lộ diện ở Myanmar bị chụp hình, chấn động thật lâu mới hoàn hồn lại: "Anh đang ở đâu?"
Hắn không thể không đi, bởi vì hắn đã tìm cha mẹ mình nhiều năm như vậy, cứ cho là người báo tang nói thật thì hắn cũng phải tìm được di thể của cha mẹ. Những năm này hắn không có được bất kỳ một tin tức nào liên quan đến cha mẹ mình, tấm hình Tiêu Đồng gửi tới là một tia hy vọng.
Hắn đến chỗ Tiêu Đồng. Tiêu Đồng không nói nhảm mà trực tiếp nói cho hắn biết nguồn gốc bức ảnh, đấy là do một phóng viên nhỏ chụp được tại Myanmar, tên phóng viên cũng không nhận ra vợ chồng họ Giang, chẳng qua là ngoài ý muốn nhìn thấy vợ chồng họ trong chợ đen. Hắn cảm giác hai người này khí chất bất phàm, sợ là ông to bà lớn nào nên bám theo sau chụp ảnh, nhưng sau đó liền quên mất.
Lần này không ngờ một người bạn phóng viên của Tiêu Đồng ở Myanmar vô tình làm quen với vị phóng viên nhỏ kia trên mạng xã hội, nhìn thấy bức ảnh mới chia sẻ sang cho Tiêu Đồng.
Giang Tử Mặc nắm lấy đầu mối này vội vàng tiếp tục điều tra, tra được cái gì thì tra, thế nhưng manh mối lại bị cắt đứt. Tiêu Đồng ở bên cạnh an ủi hắn: "Có một chút tin tức thì vẫn hơn là không có."
Giang Tử Mặc thất vọng, nhưng cũng biết là hắn đã tìm nhiều năm như vậy vẫn không tìm được thì không thể nào trong một tối lại tìm được ngay, hắn chuẩn bị tiếp tục tìm kiếm tiếp. Mặc dù manh mối bị cắt đứt nhưng hắn vẫn phải cảm ơn Tiêu Đồng.
Giang Tử Mặc vội vã đi đón Quý Hoài, Tiêu Đồng biết, liền đi cùng hắn. "Anh đi cùng với em nhé, Tiêu Trình hôm nay cũng đi, không biết có uống say không, đúng lúc đi đón nó về."
Giang Tử Mặc vừa nhận sự giúp đỡ của Tiêu Đồng, không nói gì nhiều. Lúc hắn và Tiêu Đồng đến club, không thấy Quý Hoài đâu. Hắn đang muốn mở định vị trong máy Quý Hoài, liền bị Tiêu Đồng ngăn cản.
"Tử Mặc, thật ra hôm nay còn có một chuyện khác, anh nói, em đừng giận." - Tiêu Đồng nói, "Quý Hoài bây giờ hẳn là ở dưới tầng ngầm, ừ, em nghĩ đúng rồi đấy, club này có một chỗ hay ho dưới đó."
Mặt Giang Tử Mặc lập tức trầm xuống, ánh mắt Tiêu Đồng nhanh chóng lóe lên một tia sáng, tiếp tục bình tĩnh nói: "Tử Mặc, em có đồng ý đánh cuộc với anh không?"
"Tôi không có hứng thú." - Giang Tử Mặc lạnh giọng không để ý đến Tiêu Đồng, hắn bây giờ nôn nóng muốn đi xuống tìm Quý Hoài.
Dù Giang Tử Mặc không đồng ý nhưng Tiêu Đồng cũng chẳng thèm để ý. Hắn theo Giang Tử Mặc đi xuống một tầng. Nhưng vào lúc bọn họ đi xuống, tên MC King đã phát đoạn video kia rồi. Giang Tử Mặc tức giận, "Video này có phải anh đưa ra không?"
Tiêu Đồng cũng chẳng muốn lừa hắn, tự nhiên trả lời: "Là anh để phát ra đấy, em đoán xem Quý Hoài có đang ngồi xem ở căn phòng nhỏ kia không?"
Sắc mặt Giang Tử Mặc lập tức thay đổi, trong nháy mắt đó mặt hắn thoáng qua vẻ bối rối. Tiêu Đồng bắt được, cười: "Ván này anh thắng rồi đúng không? Em đoán xem Quý Hoài sẽ phản ứng thế nào khi thấy em?"
Hắn thấp giọng cười khẽ, sau đó lại áy náy nói: "Tử Mặc, anh biết em hận anh đã phát những thứ này. Nhưng anh muốn cho em thấy rằng Quý Hoài vốn chẳng hề đối xử thật lòng với em, một khi biết những thứ này thì cậu ta sẽ bỏ em mà đi...Em!" - Tiêu Đồng rên lên một tiếng, che chỗ bị Giang Tử Mặc đánh một quyền trên mặt, cười: "Anh sẽ cho em thấy rõ, em sẽ thấy rõ."
Sắc mặt Giang Tử Mặc chìm xuống, hắn theo tác trên mặt đồng hồ, GPS xác định vị trí điện thoại Quý Hoài cho thấy cậu ở trong căn phòng chếch về phía đối diện.
Khi đó sự tức giận của hắn với Tiêu Đồng cũng gạt qua một bên, hắn chỉ nghĩ tới Quý Hoài, nghĩ Quý Hoài sẽ phản ứng như thế nào. Mặc dù hắn đã tự nhủ rằng Quý Hoài sẽ không giống như lời Tiêu Đồng, nhưng hắn vẫn lo lắng.
Giang Tử Mặc đã rất lâu rồi không cảm thấy sợ hãi, nhưng lúc nãy hắn sợ, vừa sợ vừa cuống. Hắn chạy càng lúc càng nhanh, sau đó chạy tới cửa phòng của Quý Hoài. Hắn thình lình đẩy cửa ra. Lúc thấy Quý Hoài, tim hắn gần như ngừng đập tring phút chốc.
Những bất an cùng sự hốt hoảng trong lòng hắn không thể kể ra được, sợ lại càng sợ, nỗi sợ lên đến đỉnh điểm khi Quý Hoài né tránh tay hắn.
Giang Tử Mặc siết chặt lòng bàn tay, thấp giọng cười. Trái tim quặn đau khiến cho lục phũ ngũ tạng cũng đau đến nỗi không muốn sống nữa. Hắn không cần nghĩ cũng biết vì sao lúc đó Quý Hoài lại tránh hắn, hắn không hề nói một câu nào với Quý Hoài đã xoay người bỏ đi.
Cho nên mới... mới để Quý Hoài bị tổn thương lớn đến thế!
Mà bây giờ hắn mới biết trong chuyện này có sự tham gia của Tiêu Đồng, còn có cả Hạ Dật. Nếu không phải Hạ Dật rắp tâm làm nhục Quý Hoài thì lúc ấy giữa họ sao có thể sinh ra hiểu lầm lớn như vậy được.
Tiêu Đồng đã điên rồi, Hạ Dật cũng không thể kém.
Giang Tử Mặc buông máy tính xuống, khởi động xe. Ánh mắt hắn xa xôi trầm lặng nhìn về phía trước, trong mắt cuồn cuộn khí thế tàn độc, hòa cùng đêm tối u ám đen kịt, khiến cho hắn thoạt nhìn như vừa bò ra từ trong vực sâu tử thần, bất cứ lúc nào cũng có thể chấm dứt mạng người.
- -------------------
Cáo: Ahuhu thương chú quá, ôm ôm chú:"<< khóc một dòng sông.