*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Cáo
Buổi tối Lục Thất ngủ trên ghế sofa, cả đêm ngủ không yên. Sáng tỉnh dậy, phát hiện chăn trên người rơi xuống đất gần hết, chỉ còn một ít bị chân đè lên.
Bỗng nhiên anh "hắt xì" một cái thật mạnh, ngồi dậy từ ghế sofa. Nhiệt độ điều hòa trong nhà bật hơi thấp, anh xoa xoa cánh tay nổi da gà, vội vàng tắt điều hòa âm trần đi.
Anh chạy vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Vừa mới đánh răng rửa mặt xong đi ra thì nhìn thấy Tiểu Nhã đẩy cửa phòng ngủ ra.
"Dậy rồi hả?"
"Nóng quá, sao anh lại tắt điều hòa đi thế, em nóng đến nỗi tỉnh cả ngủ." - Tiểu Nhã đứng ở cửa than phiền.
"Hả, nóng à, anh bật lại ngay đây." - Lục Thất lại vội vàng bật điều hòa lên. Điều hòa vừa mới tắt chưa được mấy phút, khí lạnh trên người Lục Thất vẫn còn, bây giờ cảm thấy hơi lạnh.
"Em vẫn muốn ngủ." - Tiểu Nhã dựa vào bên cạnh cửa phòng híp mắt nói. Lục Thất chỉ đành đáp: "Thế em ngủ thêm lát nữa đi, anh mua đồ ăn sáng cho."
Tiểu Nhã vui vẻ nhảy cẫng lên, "Lục Thất anh tốt quá, em muốn ăn bánh bao gạch cua, mua được ở quán trên đường Hoài Ninh thì tốt."
"Được, anh đi mua đây." Lục Thất gật đầu.
"Anh tốt với em quá." - Tiểu Nhã chạy tới, ôm Lục Thất, vui vẻ hôn lên mặt anh một cái, rồi quay người chạy về phòng ngủ tiếp.
Lục Thất sững sờ một lúc lâu mới cầm chìa khóa ra cửa.
Lúc anh mở cửa thấy có bóng người vọt qua, anh chạy vội ra ngoài nhìn nhưng chẳng thấy gì. Chẳng lẽ là trộm? Anh nghĩ trong đầu. Lúc chuẩn bị quay vào thì lại nhìn thấy ở cạnh cửa phía dưới chân mình có mấy mẩu tàn thuốc.
Buổi sáng Lục Thất đến công ty trễ, lúc anh bước vào cửa công ty còn hắt xì hơi mấy cái. Đúng lúc lão Ngũ đi qua, nheo mắt nhìn anh một cái rồi vội tránh đi như sợ bị anh lây cho không bằng.
Lục Thất phẫn nộ trợn mắt nhìn cậu ta, sau đó lại hắt xì một cái, nghiêng đầu liền nhìn thấy Vương Văn Bân quay lưng về phía anh ngồi ở bàn làm việc của mình.
Anh hậm hực, vội vàng chuồn vào văn phòng của Giang Tử Mặc. Trong phòng chỉ có mình Giang Tử Mặc, sợ bị đuổi ra nên Lục Thất hỏi vội: "Hoài thiếu gia đâu rồi? Sao hôm nay lại không đến?"
Giang Tử Mặc tiếp tục làm việc của mình, mặc kệ anh. Lục Thất kéo cái ghế ngồi trước mặt Giang Tử Mặc, thở dài một cái: "Tôi thấy Hoài thiếu gia chắc là xấu hổ rồi. Mỗi lần ra khỏi văn phòng là môi đỏ, mắt cũng đỏ, hê hê, tôi chưa nói gì đâu nhé. Hai người trong phòng muốn làm cái gì thì làm cái đó, sao giờ lại không tới."
Giang Tử Mặc gõ ngón tay lên bàn, liếc Lục Thất một cái cảnh cáo. Lục Thất tự bịt miệng mình tỏ vẻ ngậm mồm im lặng, chưa được bao lâu anh lại không nhịn được, bắt đầu lải nhải với Giang Tử Mặc.
"Hôm qua tôi đi gặp cha mẹ Tiểu Nhã, họ có vẻ hài lòng. Rể hiền như tôi có phải dễ kiếm đâu. Hắt xì!" - Lục Thất hắt xì thật mạnh. Lần này Giang Tử Mặc hết ngồi yên nổi, đạp dưới chân một cái, ghế của Lục Thất trượt về phía sau một đoạn dài.
"Úi úi, quá đáng thế! Hắt xì..." - Lục Thất liên tục hắt xì mấy cái, đến nỗi nước mắt cũng chảy ra.
"Được rồi được rồi, về nghỉ ngơi đi, hôm ngay cho cậu nghỉ." - Giang Tử Mặc phất tay về phía Lục Thất.
Lục Thất ngửa đầu ra sau để nước mũi không chảy ra, nói: "Tôi về nhà không có gì làm, mà cũng chẳng nghiêm trọng đâu, uống mấy viên thuốc là khỏi."
"Đừng có ở lại chỗ này, biến."
Lục Thất mất hứng, lì lợm không đi. "Sao? Tôi ở lại cũng không được hả? Thiếu gia, cậu thay đổi rồi. Lục Thất ở trong lòng cậu chẳng lẽ đến cả tư cách ở bên cạnh cậu cũng không có sao?"
"Thôi cậu im mẹ mồm đi." - Giang Tử Mặc bực mình, "Lây cảm cho tôi thì buổi tối làm sao tôi ôm Tiểu Quý Hoài đi ngủ được, biết điều thì cút nhanh."
"Rồi rồi." - Lục Thất lại hê hê cười đểu, "Tôi đi là được chứ gì, thiếu gia cậu xem, Hoài thiếu gia không đến công ty với cậu có phải vì buổi tối cậu quá cầm thú không?"
"Rốt cuộc có cút đi không?" - Giang Tử Mặc lạnh mặt.
"Hắt xì, tôi đi tôi đi." - Bấy giờ Lục Thất mới ra ngoài, anh xoa xoa mũi, mũi đã tắc nghẹt, trán cũng hơi đau đau.
Anh đi về chỗ của mình, ngồi xuống rút một tờ giấy nhét vào trong lỗ mũi. Anh không có chút sức sống nào, bật máy tính lên xong bất giác ngẩn người ra.
Một lát sau, bỗng nhiên có một ly nước đã pha sẵn Cảm Mạo Linh* đặt trên cạnh bàn anh. Lục Thất ngẩng đầu chỉ thấy Vương Văn Bân lướt qua người anh đi thẳng về chỗ ngồi của cậu ta, không quay đầu lại một lần.
*Cảm Mạo Linh: Lục Thất cầm ly thuốc trong tay, vẻ mặt phức tạp. Bây giờ không phải là anh trốn tránh Vương Văn Bân nữa, mà là Vương Văn Bân một mực tránh né anh. Từ sau đêm Vương Văn Bân chúc anh hạnh phúc cũng không chủ động đến trước mặt anh nữa rồi.
Lục Thất nhất thời không quen, luôn vô thức đi tìm Vương Văn Bân, phát hiện ra Vương Văn Bân đã không còn bám lấy mình như trước nữa.
Nhưng đây không phải hy vọng của anh à? Bây giờ Vương Văn Bân đã buông tay, cuộc sống của hai người họ có thể trở về bình thường. Anh có thể kết hôn sinh con như dự định, sau đó Vương Văn Bân cũng sẽ gặp được người mình thích.
"Aiz, anh Lục xuống tầng lấy hàng ship hộ em với, giờ em không đi được." - Hoa Gia, một thanh niên gần hai mươi tuổi trong công ty họ, dáng dấp cũng ổn, mỗi tội mặt đầy mụn rỗ, nhất là lúc ăn cơm khá ảnh hưởng đến khẩu vị người khác.
"Được, anh xuống lấy cho." - Lục Thất vốn là người phụ trách nội vụ, việc vặt trong công ty toàn là do anh làm. Những người khác lúc nhận dự án thì sẽ bộn bề nhiều việc, chỉ có anh làm mấy việc chạy vặt linh tinh này.
Lục Thất còn chưa đứng lên, Vương Văn Bân đã đi đến cửa, nói với Hoa Gia: "Chú có hàng ship gì cơ? Anh định đi xuống hút điếu thuốc, tiện lấy hộ luôn cho."
"Thế em cảm ơn anh Bân." - Hoa gia cười nói tên món hàng cho Vương Văn Bân rồi lại cắm mặt vào máy tính.
Lục Thất lại không có việc gì làm, anh ngồi trên ghế, cả đầu bây giờ nặng trĩu như đổ chì, cả người anh nặng nề, híp mắt mơ màng nhoài người nằm lên bàn.
Vương Văn Bân lấy hàng xong đưa cho Hoa Gia trước, sau đó đi tới bên cạnh Lục Thất, nhìn trán anh một lúc rồi xoay người bước vào văn phòng của Giang Tử Mặc.
"Tôi đến xin nghỉ cho Lục Thất."
Giang Tử Mặc không có gì ngạc nhiên, chỉ nói: "Được, cậu mang cậu ta đi viện khám xem."
"Vâng."
Vương Văn Bân đi ra vỗ vai Lục Thất, Lục Thất không nói năng gì, Vương Văn Bân liền kéo anh lên, đỡ lên vai. Lục Thất hừ một tiếng mở mắt.
"Tôi đưa anh đi viện."
Lục Thất không phản ứng, ngơ ngác nhìn cậu. Vương Văn Bân không đợi anh trả lời đã đưa ra ngoài. Đợi đến lúc ngồi lên xe, Lục Thất mới ngơ ngác xụt xịt mũi, lẩm bẩm: "Anh mày không đi viện, muốn về nhà ngủ."
Vương Văn Bân không để ý đến, trực tiếp mang người đến bệnh viện. Bác sĩ nhìn một lúc liền cúi đầu loẹt xoẹt viết mấy hàng chữ, xong đưa tờ đơn cho Vương Văn Bân: "Đàn ông lớn như thế, trúng gió cảm mạo là chuyện nhỏ, về nhà uống thuốc là được."
Vương Văn Bân nổi giận:" Ông không nhìn thấy người ta bị sốt à? Sốt đến nỗi mặt đỏ bừng, mê man cả đầu óc mà lại bảo không bị làm sao?!"
"Thế chữa như nào cậu nói đi?" - Bác sĩ bị hét vào mặt, sắc mặc không tốt lắm.
Vương Văn Bân nhìn Lục Thất bị sốt đến đỏ bừng mặt, đau lòng lại không biết nên làm gì, lúc này mới xuống nước mà nhờ vả bác sĩ. "Bác sĩ xem hộ với ạ, làm thế nào để anh ấy nhanh khỏe một chút."
Bác sĩ nhăn mặt, viết lại một cái đơn khác. "Vị thiếu gia này, hay là các cậu nằm viện một ngày đi? Không thì hai ngày cũng được."
Vương Văn Bân không để ý đến câu nói trào phúng của bác sĩ, vội vàng nhận lấy đơn thuốc, sau đó đưa người vào phòng vip đơn.
Lục Thất nằm truyền nước trên giường, Vương Văn Bân ngồi ở bên cạnh chăm sóc. Thừa dịp Lục Thất ngủ cậu mới dám nhìn Lục Thất một cách quang minh chính đại. Tối qua cậu ngồi ngoài cửa nhà Lục Thất mà ngủ, dán tai vào vách tường lắng tai nghe cả một đêm. Mặc dù không nghe được âm thanh nào nhưng cậu vẫn không thể thả lỏng.
Vì vậy cậu liền lén lén lút lút đứng dậy, nhẹ nhàng cởi quần áo Lục Thất, nhìn từ trên xuống. Tốt, ngực không có vết gì, cậu lại cẩn thận lật Lục Thất lại để nhìn lên lưng, quét mắt một vòng thấy trên người anh không có vết tích nào cả cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra cậu còn muốn kiểm tra ở dưới nữa, nhưng cậu cũng không phải là Giang Tử Mặc mà ở chỗ nào cũng đè người ta ra làm được. Cậu vô cùng nghiêm túc nghĩ đến hoàn cảnh trong bệnh viện bây giờ, thở dài một cái rồi thôi.
Lục Thất chỉ truyền một bình, ngủ hai ba tiếng, đến chiều cả người ra mồ hôi hết sốt mới tỉnh lại.
Vương Văn Bân lập tức thu hồi ánh mắt đứng lên. Lục Thất mở mắt ra, sửng sốt một lúc mới nói: "Sao anh mày lại ở bệnh viện?"
"Anh sốt mơ màng nên tôi đưa anh đến bệnh viện."
"Ừm, thế sao lại nằm viện?"
Vương Văn Bân không dám nói là mình uy hiếp bác sĩ nên mới được ở lại, cậu cố sức giữ bình tĩnh nói: "Anh tỉnh rồi thì tôi về công ty đây. Anh vừa hết sốt, cứ tiếp tục nằm nghỉ ngơi đi, gọi điện cho bạn gái đến mà chăm sóc."
"À, không cần." - Lục Thất có chút lúng túng, "Cô ấy giờ đang đi làm, chắc sẽ không tới được. Anh mày chỉ cảm vặt thôi, không cần làm cô ấy lo lắng."
Vương Văn Bân nhíu mày một cái, không nói tiếp. Trước khi đi còn dặn dò: "Mấy ngày nay trời nóng nhưng buổi tối đừng có ham máy lạnh, vẫn phải đắp chăn."
"Biết rồi." - Lục Thất có chút chột dạ, đột nhiên nhớ ra có thể vì mình tối qua không đắp gì nên bị lạnh người, hôm nay mới sốt. Nếu Vương Văn Bân biết, không biết chừng còn khinh bỉ anh mấy câu. Bởi vì trước kia lúc ngủ chung, Lục Thất luôn đá chăn xuống, cả đêm Vương Văn Bân phải đắp chăn lại cho anh mấy lần.
Vương Văn Bân còn muốn nói thêm mấy câu nhưng cũng chẳng biết nói gì. Lục Thất không muốn nhìn thấy cậu, cậu đứng ở đây có thể sẽ làm anh ấy chướng mắt. Cậu cười khổ trong lòng, cần gì phải đến trước mặt người ta để tự làm khổ mình chứ, không phải đã quyết định sẽ cố gắng kiềm chế rồi à?
Vương Văn Bân âm thầm cảnh cáo mình trong lòng. Không thể vì tham lam nhất thời mà bỏ đi hạnh phúc sau này có thể hàng ngày ở chung với Lục Thất, cho nên phải nhẫn nhịn tự chủ.
"Tôi về đây, anh nghỉ ngơi cho khỏe." - Vương Văn Bân nói xong câu cuối liền rời đi không lưu luyến.
Sau khi Vương Văn Bân đi, Lục Thất nằm một mình trên giường bệnh, thật là nhàm chán, anh lướt lướt điện thoại di động mãi cũng không biết tìm ai trò chuyện tâm sự mấy câu. Tiểu Nhã càng không thể, bây giờ cô ấy đang làm việc, không có thời gian nói chuyện, mà làm sao anh lại có thể nói là vì tối qua ngủ ghế sofa lạnh cóng nên mới phát sốt chứ?
Lục Thất cảm thấy sau khi Vương Văn Bân rời đi, phòng bệnh chợt im lặng rất nhiều, chính anh cũng cảm thấy giống như thiếu mất cái gì, cả người trống vắng chân tay rảnh rỗi không có chuyện gì làm.