Chương 87
Phó giám đốc Dương và mấy bác sĩ đứng bên này, không dám phát ra tiếng động mạnh.
Đến khi Lê Kiên lạnh giọng hỏi bọn họ: “Tôi có xấu như vậy sao?”
Tất cả mọi người lập tức quay mặt lại, chú ý qua bên này…. Nhìn một cái, vốn cho rằng vị cậu tư Lệ này và cậu Lệ có chút giống nhau, bây giờ lại cảm thấy đơn giản là khác biệt như mây với bùn.
Chú yếu là… Vị này đã một thời gian không thể đụng vào phụ nữ, luôn nằm trong bệnh viện, không chịu ăn cơm chotốt, cũng không chịu phối hợp trị liệu, luôn trong tình trạng bạo ngược, cả người trong cũng già hơn mười tuổi thì không nói, còn trông đặc biệt hốc hác.
Đặc biệt là quầng thâm và bọng mắt dưới mắt. Chỉ đơn giản là ảnh hưởng đến ngoại hình.
Các bác sĩ đều không dám trả lời vấn đề này, phó giám đốc Dương bị ảnh mắt u ám của Lệ Kiên nhìn chằm chằm, chỉ có thể cắn răng mà nói: “Cậu tư gần đây nằm viện quá lâu, không nghỉ ngơi tốt, trông có một chút trạng thái bị bệnh… chỉ cần chỉnh đốn lại, bồi dưỡng là sẽ tốt lên.
“Ý là nói bây giờ tôi thật sự rất xấu? Vẫn còn bộ dạng ham muốn quả độ?
Vậy cô nhóc đó không phải gạt người?
Là sự thật?
Anh ta đã lâu không soi gương. Chúyếu là không có tâm trạng.
“Ừm..Cũng không thể gọi là xấu; chú yếu là…chỉ là, có hơi hốc hác.”
Sắc mặt Lê Kiên trầm xuống, đi về phía phòng bệnh, bác sĩ ở phía sau cũng cầm bình truyền dịch nhanh chóng chạy theo sợ một lúc nữa cây kim đâm xuống, sẽ làm ông lớn này bị thương, tuyệt đối phải để anh ta dễ chịu.
Về đến phòng bệnh, Lê Kiên đầu tiên là xông vào nhà vệ sinh, nhìn vào trong gương.
Kết quả khi nhìn thấy, còn cho rằng đã thấy quỷ…
Khốn kiếp!
Vậy cô nhóc đó không lừa ngừa, bây giờ trong anh ta không giống như người tốt Liền tức giận mắng: “các người đều là lang băm! Làm sao có thể xem bệnh chotốt, cũng không chịu phối hợp trị liệu, luôn trong tình trạng bạo ngược, cả người trong cũng giả hơn mười tuổi thì không nói, còn trông đặc biệt hốc hác.
Đặc biệt là quầng thâm và bọng mắt dưới mắt. Chỉ đơn giản là ảnh hưởng đến ngoại hình.
Các bác sĩ đều không dám trả lời vấn đề này, phó giám đốc Dương bị ảnh mắt u ám của Lệ Kiên nhìn chằm chằm, chỉ có thể cắn răng mà nói: “Cậu tư gần đây nằm viện quá lâu, không nghỉ ngơi tốt, trông có một chút trạng thái bị bệnh… chỉ cần chỉnh đốn lại, bồi dưỡng là sẽ tốt lên.
“Ý là nói bây giờ tôi thật sự rất xấu? Vẫn còn bộ dạng ham muốn quả độ Vậy cô nhóc đó không phải gạt người?
Là sự thật?
Anh ta đã lâu không soi gương Chúyếu là không có tâm trạng.
“Ừm..Cũng không thể gọi là xấu, chú yếu là chỉ là, có hơi hốc hác.”
Sắc mặt Lê Kiên trầm xuống, đi về phía phòng bệnh, bác sĩ ở phía sau cũng cầm bình truyền dịch nhanh chóng chạy theo sợ một lúc nữa cây kim đâm xuống, sẽ làm ông lớn này bị thương, tuyệt đối phải để anh ta dễ chịu.
Về đến phòng bệnh, Lê Kiên đầu tiên là xông vào nhà vệ sinh, nhìn vào trong gương.
Kết quả khi nhìn thấy, còn cho rằng đã thấy quỷ…
Khốn kiếp!
Vậy cô nhóc đó không lừa ngừa, bây giờ trong anh ta không giống như người tốt Liền tức giận mắng: “các người đều là lang băm! Làm sao có thể xem bệnh chongười khác! Nhìn bộ dạng ông đây bị các người dày vò như thế nào! Nằm viện không đến một tháng, liền giả đi hơn mười tuổi Diện mạo cũng đã giảm ít nhất là năm mươi phần trăm!”
Phó giám đốc Dương lau mồ hôi trên trán, căng da đầu cười khổ nói: “Cậu tư không nghỉ ngơi tốt. Nếu mà nghỉ ngơi tốt, thì có thì hồi phục như lúc đầu!”
“Có thật không?”
“Chắc chắn, nếu một người không nghỉ ngơi tốt, dễ trở nên hốc hác, dễ bị thâm quầng mắt và bọng mắt. Chỉ cần bồi dưỡng cho tốt mấy ngày, cậu tư nhất định sẽ hồi phục nhan sắc như đỉnh cao của mình!”
Được rồi.
Ông đây tin họ lần nữa vậy.
Sắc mặt Lệ Kiên bình tĩnh lại, hỏi: “Mẹcủa cô nhóc đó, cũng nằm viện ở tầng này?”
“Đúng vậy.”
“Trong thời gian ngắn bà ta sẽ không don di chu?”
“Mẹ của cô gái đó bị bệnh tăng tiết niệu…Phải thay thận, bệnh viện đang giúp hỗ trợ tìm nguồn thận phù hợp với cơ thể của bà ấy, nên trong thời gian ngắn sẽ không rời khỏi.”
“Vậy thì được…Đi, giúp tôi chuẩn bị một giỏ trái cây, đưa đến tặng cho mẹ của cô ấy, nói là tôi đã quấy rầy bà ta nghỉ ngơi, nên đưa lễ vật đến xin lỗi!
“Cậu tư, đây là “
“Bớt phí lời, kêu các người đi thì cứ đi “Được, vậy tôi đi ngay.”
Phó giám đốc Dương bước ra khỏi di!”phòng bệnh với vẻ mặt đau khổ, kêu người đi sắp xếp.