Chương 746
“Không thấy được.”
“Thấy thì mới vui hả?”
“Anh tốt với em, em có vui không?”
Tô Noãn Tâm gật đầu đáp: “Vui chứ.”
“Vậy thì ngang nhau. Em tốt với anh, làm chuyện gì cũng bận tâm tới cảm nhận của anh, thế thì anh cũng sẽ rất vui” Lệ Minh Viễn chỉ vào trái tim của mình, nghiêm túc nói. Rõ ràng trước khi anh không phải là người như vậy, cũng sẽ không so đo, không để ý quá nhiều. Nhưng từ khi yêu đương với cô nhóc, anh cảm thấy mình cũng ấu trĩ hơn hẳn. Cũng có lẽ là vì những thứ mình cần trở nên nhiều hơn.
Tô Noãn Tâm không nhịn được, không cởi tạp dề mà tiến lên ôm eo Lệ Minh Viễn, vùi đầu vào lòng anh: “Em hiểu rồi, chú thích em nên mới nhỏ mọn như thế.”
Khóe miệng Lệ Minh Viễn run rẩy: “Đây mà là nhỏ mọn hå?”
“Chẳng lẽ rất rộng lượng?”
“Sau này trong lòng chủ nghĩ gì thì đều nói với em được không? Nếu em làm không tốt thì em sẽ sửa “Ừ, em cũng thế, nếu anh có chỗ nào làm không tốt thì em nói, anh cũng sẽ sửa.”
Cả hai đều chưa từng yêu đương, không biết nên làm như thế nào, tóm lại nói chuyện với nhau nhiều hơn sẽ không sai.
“Chú đói chưa? Em nấu bữa khuya..
Không đói, anh không có thói quen ăn khuya. Nhưng…
“Đói rồi.”
“He he, quả nhiên em rất sáng suốt, biết chú làm việc xong sẽ đói, vậy thì em với chú cùng nhau ăn đi.”
Sau khi ăn khuya xong, hai người lại cùng nhau tay nắm tay, đi dạo trong vườn tiêu hóa. Tô Noãn Tâm chỉ vào một bãi đất trống nói: “Chú, nếu chỗ này có xích đu thì tốt hơn, ngày nghỉ em với Minh Dao có thể ngồi chơi xích đu “Mai anh sẽ kêu người tới lắp.”
“Ha ha, chú tốt quá “Em buồn ngủ chưa?”
“Hơi buồn ngủ rồi.” Tô Noãn Tâm ngáp một cái, nói: “Mấy giờ rồi chú?”
“Sắp 12 giờ rồi.
“Vậy thì lên lầu ngủ thôi. Minh Dao còn chưa nhắn tin cho em, không biết đã về tới nhà chưa?”
Tô Noãn Tâm lấy di động gọi điện cho Minh Dao. Vẫn gọi được, nhưng không ai bắt máy. Cô lại gọi cho Bạch Kỳ Sương, điện thoại bị tắt máy. Cô mờ mịt: “Chẳng lẽ đã ngủ rồi?”
“Giờ này thì chắc là ngủ rồi.”
“Ừ. Nếu ở chỗ cô thì cô sẽ bắt con bé ngủ rất sớm…
“Đừng quấy rầy họ nữa.
“Hừ, mai em lại tính sổ với nó. Về tới nhà mà không biết báo tin một tiếng à?
Trong hẻm nhỏ, Nhiếp Hạo bế Minh Dao chạy thật nhanh, hai người đều không có tâm tư nói chuyện. Đằng sau, tiếng bước chân không ngừng kéo gần. Nhiếp Hạo tìm được một thùng rác gần đỏ, đặt Minh Dao vào thùng rồi dặn dò: “Bất kể xảy ra chuyện gì em cũng đừng ra ngoài, biết chưa?”
“Còn anh thì sao? Anh đi đâu? Anh sẽ không bỏ mặc em một mình, đúng không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!