Chương 624: Mẹ kiếp, Nhiếp Hạo! Ảnh đế Nhiếp!
Lệ Minh Viễn và Tô Noãn Tâm di chuyển qua lại nhiều lân.
Tô Ngọc Mỹ chuẩn bị một phần và nhờ Tô Noãn Tâm đưa cho ông Ngô.
Những người không thiếu tiền chắc hẳn sẽ ít khi có những hương vị đậm chất quê hương này.
Sau đó sắp xếp một ít, chuẩn bị mang đến công ty cho đồng nghiệp, nếu không thì còn nhiều quá.
Thím Lý cũng yêu cầu Lệ Minh Viễn lấy lại một ít đêm về.
Mùng sáu tết, Tô Noãn Tâm, và Lệ Minh Viễn đều trở lại công ty làm việc.
Tô Noãn Tâm đã học bằng lái xe trong vài tháng, cuối cùng một ngày trước khi lên đường trở lại đoàn phim đã lấy được.
Không biết có phải chuyện xảy ra không nên hôm sau cô đến đoàn báo cáo.
Tay trái có một túi cá và thịt xông khói, tay phải là một túi xúc xích, cộng với mấy túi mà Mộ Diệc Thần đã giúp cô mang.
Nói chung bình thường khi vào đoàn phim thì Mộ Diệc Thần cũng luôn đi theo cô.
Sau khi đi đoàn phim, cô lập tức đến phòng khách riêng của ông Ngô trong đoàn phim.
Ông Ngô biết hôm nay cô đến nên ở trong phòng nghỉ pha trà đợi cô. Nhìn thấy người tới mà còn mang theo quà năm mới đi qua, trong lòng ông Ngô gật gật đầu, thầm nghĩ đứa nhỏ này không tệ, cũng biết đáp lễ.
“Ông nội! Cháu đến đây để báo cáo với đoàn phim!” Tô Noãn Tâm cười cười xách đồ đạc vào phòng nghỉ.
Ông Ngô đặt chén trà xuống, gật đầu nói: “Năm nay ăn tết thế nào?”
“Xuất sắc! Ông nội, còn ông thì sao?”
Lão Ngô vẻ mặt khó chịu nói: “Ông là người cô đơn có thể như thế nào được chứ. Tô Noãn Tâm nhưởng mày nói: “Này, ông nội làm gì mà già như vậy chứ, sao ông không tìm cho mình một người vợ?”
“Phụ nữ thật phiền phức, tìm làm cái gì? Đi tìm tức giận sao?”
“Vậy thì ông ở một mình cũng đáng! Uổng công cho cháu đã mang bao nhiêu đặc sản quê hương cho ông.
Ông mang chúng về nhà, nhưng mà cũng không ai làm chúng cho ông ăn!”
“Đặc sản quê hương? Là cái gì?”
“Cá khô, thịt ba chỉ, lạp xưởng! Có thể làm đồ nhắm rượu đó!”
“Ồ, nghe hay đấy, đoàn phim có nhà bếp, nếu không thì hôm nay cháu làm cho ông một bàn đi?”
Tô Noãn Tâm không khỏi nói: “Đoàn phim còn có nhà bếp sao?”
“Lão công của ta nói là có!”
Không phải chỉ là phòng bếp sao? Cứ tạm thời phát đi.
Chủ yếu là vì ông muốn thưởng thức tay nghề của cô cháu gái này! Những người lớn tuổi quanh năm không có con cháu bên cạnh rất hiếm có loại cảm giác này.
“Ông Ngô.” Đột nhiên, ở cửa phòng khách, một giọng nam trầm thấp vang lên.
Tô Noãn Tâm cảm thấy tại mình muốn mang thai nghe âm thanh này, giọng nói này thật sự là quá hay.
Nhìn lên thì cô cảm thấy giọng nói đó rất khớp với chủ nhân của giọng nói.
Chỉ thấy người đứng ở cửa là một người đàn ông cao 1,8m và có khuôn mặt hoàn hảo. Một đôi con người thâm thúy giống như là con lai, màu sắc trong con ngươi là màu lục sẫm, quả thật là quá đẹp. Anh ta trông chưa đầy ba mươi tuổi, tính tình lạnh lùng, trông rất xa cách.
Tô Noãn Tâm gần như buột miệng: “Mẹ nó, Nhiếp Hạo! Ảnh đế Nhiếp! Ông ơi, mắt của cháu bị gì rồi sao! Đó là ảnh để Nhiếp! Anh ta còn sống!”
Ảnh đế này và mấy người Tiêu Bảo Vỹ và Dương Tiêu Nam còn hơn vài bậc!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!