Chương 4: Vị trí vợ của giám đốc kia, cô muốn!
Cô y tá chỉ cảm thấy cô gái trước mắt này vô cùng cứng đầu, mặc dù đang cố tỏ ra mạnh mẽ, đánh cả vào mặt của bà Cố kia, lúc này cả hai phải cùng phối hợp!
Ai bảo bà Cố kia mắt chó coi thường người… Cô cũng giống như mẹ con hai người, đều là người nghèo khổ, nhưng thế thì sao? Người nghèo thì nhất định phải sống một cuộc sống không bằng heo chỏ? Sao có thể như vậy được? Ngay tức khắc mặt mày vui vẻ nói: “Được, cô Tô, tôi sẽ đi sắp xếp ngay!” Tô Noãn Tâm gật đầu cảm ơn, sau đó ánh mắt sắc lẹm nhìn về phía bà Cố: “Cút đi, nơi đây không hoan nghênh bà!” Bà Cố mới vừa bị một tràng cảnh kia doạ sợ.
Đứa con gái nghèo kiết xác này vậy mà lại có tiền thật, thu xếp cho người mẹ hèn hạ kia của cô ta ở phòng cao cấp, còn có người canh cửa luân phiên 24 tiếng đồng hồ?
Cô ta lấy tiền ở đâu ra? Lập tức xấu xa cười lạnh một tiếng, nói: “Con gái của loại điểm rẻ tiền, quả nhiên cũng hèn hạ lắm, đúng là quyến rũ gian phu, để cho hai mẹ con chúng mày tiêu tiền như rác! Ha ha ha, quả nhiên, chúng mày chỉ có chút ngón trò này!”
“Ha ha ha, kẻ hèn hạ là người thứ ba, con gái của kẻ đỏ nào có thể tốt hơn, dù gì đời này, cũng tiếp tục làm người thứ ba thôi! Có phải sau này, mày cũng sinh cho thằng đàn ông phụ bạc nào đó một đứa con gái, nối nghiệp làm vợ bé không? Mẹ con chúng mày đang muốn phát huy truyền thống làm vợ bẻ đấy à?”
Một loạt câu vũ nhục đến tận xương tận tuỷ sung sướng tuôn ra từ miệng của bà Cố. Bên trong phòng bệnh, viền mắt của Tô Ngọc Mỹ đó lên vì tức. Cải tiếng người thứ ba này, đời này rửa không sạch nồi sao… Còn nữa, tiền của Noãn Tâm là từ đâu ra… Là như lời bà Cố nói sao.