Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chú Là Của Em- Tô Noãn Tâm

Chương 277: Hình như cô vừa phát hiện ra một chuyện gì đó ghê gớm lắm!

Dương Diễm nghe vậy, dở khóc dở cười nói: “Hay là thôi đi, nhỡ đầu không phải cô ta thì sao?”

“Bình thường cô ta nhắm vào Noãn Tâm của chúng ta như thế, cho dù không phải cô ta làm thì cũng nhất định phải hack cô ta!”

Thư ký Lý nghe thấy vậy thì cũng chỉ cảm thấy buồn cười, cô Tô đúng là có hai người bạn thân chu đáo thật đấy.

Lệ Minh Viễn cũng âm thầm công nhận điều này.

Nhưng…

“Các cô cảm thấy việc đảm fans nam ở sau màn hình không biết là thuộc loại người gì, nhân cách như thế nào mà có thể bình luận những lời lẽ như liếm màn hình… khen chân của cô ấy đẹp, nuột là điều bình thường sao?”

Lời vừa nói ra, bầu không khí liền tiếp tục rơi vào tình trạng tĩnh lặng.

Chỉ trong chốc lát đã làm cho Lâm Xuân Mạn và Dương Diễm sững cả người… ngay lúc đó hai người các cô đều quay sang nhìn nhau, chỉ cần nhìn vào mắt đối phương liền âm thầm khẳng định suy nghĩ mà bọn họ đang nghĩ tới… cả hai người đều chỉ hận không thể cho bản thân mình vài cái bạt tại.

Trời ạ!

Nếu thực sự là chú của Noãn Tâm cho người xóa bình luận, vậy thì… vừa rồi các cô đều làm mấy thứ quái quỷ gì vậy?

Ngồi trước mặt người ta, mắng người ta là tên khốn nạn thất đức!

Mẹ ơi! Đột nhiên muốn đi chết quá!

Cầu xin Noãn Tâm mau mang đậu phụ ra đây cho các cô đập đầu vào chết quách đi cho xong!

Lý Mạnh ngồi bên cạnh nhìn thấy thế thì không kìm được mà bật cười nói: “Tổng giám đốc, anh đừng dọa người ta nữa.

Lúc này Lệ Minh Viễn mới cười nhạt nói: “Tôi không có ý trách các cô mắng tôi.” Kể cả chú không trách chúng tôi mắng người trước mặt chú thì chúng tôi cũng chột dạ mà.

Nhất thời cả Lâm Xuân Mạn và Dương Diễm đều không dám ngẩng đầu lên nhìn gương mặt đẹp trai đến mức làm cho cả người và thần tiên đều phát hờn của Lệ Minh Viễn.

Đúng vào lúc mọi người đang chìm vào bầu không khí ngại ngùng này thì Tần Thiên bước vào.

Trước đây anh ta thường xuyên đến biệt thự của Lệ Minh Viễn cho nên lúc đi vào cũng không cần người gác cổng thông báo.

Vừa bước vào đã nhìn thấy hai cô nhóc đang ngồi trong phòng khách… Tần Thiên liền biết rằng có chuyện gì đang xảy ra rồi:

Trong lòng thầm lôi Lệ Minh Viễn ra mắng anh trọng sắc khinh bạn hàng nghìn lần.

Thế mà lại giúp bạn thân của vợ tương lai tính kế anh ta, đúng là không biết xấu hổ.

Thư ký Lý liếc mắt, nhìn thấy anh ta đang đứng ở cửa, thế là vội vàng đứng dậy kéo anh ta vào phòng: “Tổng giám đốc Tần đến rồi đấy à!”

Tần Thiên gật đầu với anh ta, sau đó đi về phía Lệ

Minh Viễn.

Lâm Xuân Mạn vừa nghe đến mấy chữ tổng giám đốc Tần thì gần như vô thức ngẩng đầu lên, cứ thể nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của đằng sau cặp kính của Tần

Thiên. Trái tim nhỏ liền bắt đầu đập loạn liên hồi.

Không sai, chính là ánh mắt đó.

Lần đầu tiên gặp anh ta lúc ở cục cảnh sát, anh ta cũng dùng ánh mắt này để nhìn cô ấy.

Cô ấy vẫn luôn ghi nhớ.

Dương Diễm cũng nhìn thấy Tần Thiên, vô thức quay sang nhìn Lâm Xuân Mạn liền thấy được dáng vẻ mê trai của cô ấy.

Dưới ánh mắt ái mộ không chút giấu điểm của Lâm Xuân Mạn, khóe miệng Tần Thiên khẽ giật mấy cái, anh ta đi qua đó chào hỏi các cô: “Hi, xin chào hai người đẹp.

Nói xong liền hạ mông ngồi xuống vị trí bên cạnh Lệ Minh Viễn, một tay lén lút rút về đằng sau lưng Lệ Minh Viễn, định bụng cấu thắt lưng của anh một cái cho bõ tức.

Nhưng lại bị Lệ Minh Viễn bắt bài từ sớm, túm chặt tay anh ta lại.

Tần Thiên dứt khoát mặc kệ bàn tay bị túm chặt, lật tay lại dùng lực bóp chặt.

Lê Minh Viễn không chịu thua kém cũng dùng tay bóp thật mạnh.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!