Chương 221: Lệ Minh Viễn, cậu dám uy hiếp tôi?
Trong lúc Lệ Minh Viễn ngước mắt nhìn cô thì đầu lông mày đã nhanh chóng giãn ra, khôi phục lại dáng vẻ dịu dàng như trước, không còn căng cứng dọa người lúc nãy nữa, ngay cả khóe miệng cũng cong lên, nở một nụ cười ôn hòa.
“Dì tỉnh rồi sao?”
“Vâng, Phó viện trưởng Dương nói mấy ngày nay mẹ em phải nằm trên giường nghỉ ngơi, không được xuống giường hoạt động!”
“Hộ lý đâu? Sao hôm nay không có ở đây?”
“Chẳng phải là em vẫn được nghỉ phép hai ngày nữa sao… em muốn ở cùng mẹ nhiều hơn nên cho dì hộ lý nghỉ phép rồi.”
“Noãn Tâm à… mẹ cháu không sao rồi phải không?” Viên Cát Kỳ không kìm được nên nói chen vào.
“Hả? Mẹ cháu tỉnh rồi ạ.
“Vậy thì tốt… một lúc nữa thím ba có thể đi cùng cháu đến phòng bệnh thăm mẹ cháu được không? Noãn Tâm à, cháu nhất định phải nói tốt cho thím ba mấy câu nhé.
“Hả? Nói tốt gì cơ ạ?” Tô Noãn Tâm khó hiểu hỏi.
“Người viện trưởng trước kia là anh trai của thím… lần này cũng chỉ là hiểu lầm, ông ấy hoàn toàn không biết quan hệ giữa cháu và Minh Viên… Sau này biết rồi tất nhiên sẽ không dám động đến những việc trước đây nữa. Nên thím vẫn mong Noãn Tâm có thể nói tốt cho thím vài lời trước mặt Minh Viễn, bảo Minh Viễn châm chước để anh trai của thím khôi phục chức vụ viện trưởng…
Nghe vậy, Tô Noãn Tâm liền cụp mắt xuống nói: “Xin lỗi thím ba… cháu không thể nhúng tay vào chuyện của chú được… Chú, chú làm việc đi, em về phòng chăm sóc mẹ trước đây! Em đến chỉ để bảo với chú một tiếng để chú đỡ lo lắng thôi.”
Lệ Minh Viễn gật đầu nói: “Đợi anh xong việc rồi sẽ đi thăm dì, để dì yên tâm nghỉ ngơi.
“Vâng…
“Cô Tô đừng đi vội như thế chứ… nguồn hiến thận của mẹ cô vẫn đang ở trong tay chúng tôi đây!”
Tô Noãn Tâm đang định nhấc chân rời đi, nghe vậy không khỏi đứng khựng lại.
“Thím ba nói gì cơ?”