Nhà họ Diệp đóng cổng thả chó đuổi Hứa Ngụy Phàm, đáng tiếc mấy chú chó kia lại quá thân với hắn, chẳng những không sủa tiếng nào mà còn vẫy đuôi mừng rỡ. Gia môn bất hạnh, gia chủ bất lực, ông nội Diệp chỉ đành mặc kệ cái tên nào đó đứng ngoài trời nắng, đứng chán thì về.1
Hứa Ngụy Phàm mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề. Nếu lúc trước hắn bình tĩnh hơn một chút, kiên nhẫn chờ đợi kết quả từ bác sĩ Kim thì mọi chuyện đã chẳng thành ra thế này.
Về đến nhà, Hứa Ngụy Phàm ngồi xuống kể lại đầu đuôi sự việc cho mẹ và em gái nghe, còn bị họ mắng cho một trận té tát. Sau đó không biết ở đâu chui ra một tên Sở Đoàn đứng trong nhà hắn, hùa theo hai người phụ nữ kia, vùi dập hắn.1
Ai mới là người trả lương cho anh hả?1
Đúng là tức chết hắn mà!
“Có cách nào giúp con làm lành với Linh An không? Hiện tại… ông nội Diệp không cho con sang đó.”
“Không có!” Ba người kia đồng thanh.
Hứa Ngụy Phàm đưa tay đỡ trán, hết cách phải cầu cứu đến Đan Nhiên.
Mới tối hôm qua, Linh An đã gọi cho cô ấy khóc sướt mướt một trận, chỉ là giấu Đan Nhiên mỗi chuyện mình có thai. Cô ấy còn chưa kịp tìm Hứa Ngụy Phàm hỏi cho ra lẽ, hắn đã tìm đến.
Người đàn ông kia một lần nữa ngồi tóm tắt sự tình.
Đan Nhiên nhếch nhẹ khóe môi, ngoài mặt điềm tĩnh hơn mấy người kia, không mắng Hứa Ngụy Phàm câu nào, nhưng trong lòng lại đang gào thét hai chữ: “Đồ điên!”
Cô ấy đang nghi ngờ, liệu cái tên to xác kia có đúng là ba mươi tư tuổi?
Người gì mà ấu trĩ, bi quan hết chỗ nói!
“Cháu chịu đó, việc chú gây ra thì tự mình giải quyết đi.”
Đan Nhiên toan đứng dậy, chào mọi người để ra về.
Hứa Ngụy Phàm vội kéo cô ấy lại, suýt chút nữa còn quỳ xuống van xin.
“Cứu một mạng người hơn xây bảy tháp chùa. Đan Nhiên, cứu chú với!”
Tính cách cô ấy vốn rộng lượng, lại thương cho Linh An bé nhỏ, nên đã quyết định giúp ông chú này.
Cô ấy sang nhà họ Diệp, lên thẳng phòng gặp Linh An.
“Này, chuyện của cậu với chú Hứa…”
“Nếu cậu sang nói tốt cho Hứa Ngụy Phàm thì về đi.”
Vừa nãy Linh An đã thấy Đan Nhiên ghé vào Hứa gia trước khi sang đây. Hứa Ngụy Phàm cũng gọi điện nhưng cô không nghe máy, hắn nhắn hàng trăm tin nhắn cầu xin cô tha thứ, ra ngoài gặp mặt hắn.
Linh An đâu có thiếu liêm sỉ đến vậy. Mới mấy ngày trước Hứa Ngụy Phàm đồng ý chia tay, bây giờ thì muốn xem như chưa từng có chuyện gì. Hắn có nghĩ đến cảm xúc của cô không?
“Linh An, nghe tớ nói trước đã.”
Đan Nhiên ngồi đối diện với cô, kiên nhẫn đợi Linh An bĩnh tĩnh rồi mới kể cho cô nghe những điều Hứa Ngụy Phàm lo sợ. Hắn vì sợ bản thân gặp bất trắc, nên mới cố đẩy Linh An tránh xa mình.
“Vậy sao?” Cô cười khẩy một cái, gương mặt vẫn rất bình tĩnh.
“Linh An à, tớ thấy chú ấy cũng đáng thương lắm.” Đan Nhiên thử khuyên nhủ.
Cô khẽ thở dài, biết Đan Nhiên muốn tốt cho mình, nhưng cô ghét cách Hứa Ngụy Phàm giấu diếm cô, tự mình quyết định mọi chuyện. Lần này, cô tuyệt đối không làm lành với hắn.
“Thế thì sao? Bây giờ đang khỏe mạnh, vậy nếu như sau này chú ấy phát hiện bản thân bị ung thư thì vẫn lựa chọn bỏ rơi tớ phải không?”
“Người như Hứa Ngụy Phàm, tớ không cần.”
Linh An nói xong thì bảo Đan Nhiên quay về. Cô mệt lắm rồi, hiện tại chỉ muốn ngủ một giấc cho thoải mái.
…
Từ sáng đến giờ, Hứa Ngụy Phàm đã ra ngoài cổng nhà họ Diệp năm, sáu lần, nhưng vẫn không ai thương tình mở cửa cho hắn. Đáng thương nhất, Hứa Ngụy Phàm còn bị Linh An chặn số điện thoại, chỉ viết suốt một buổi sáng hắn cứ nhắn tin để xin lỗi cô.
“Con lên phòng đây." Hắn thở dài ảo não.
Hứa phu nhân không thèm quan tâm đến Hứa Ngụy Phàm. Bà nghiễm nhiên ngồi đọc sách, uống trà.
Điện thoại hắn để trên bàn cũng không cầm theo, vừa hay có một cuộc gọi đến.
Trên màn hình hiện tên Thẩm Tuyết.
Hứa phu nhân chần chừ một lúc, rồi nhấc máy.
“Ngụy Phàm, Neil bị sốt cao quá! Anh có thể sang đây giúp em không?”
Bà lập tức tắt máy, tự nhiên nổi giận đùng đùng.
“Đồ phụ nữ không có liêm sỉ!” Bà mắng.
Được một lúc, Hứa phu nhân bình tĩnh lại, cầm điện thoại chạy lên phòng Hứa Ngụy Phàm.
“Thẩm Tuyết vừa gọi tới. Con giỏi lắm, còn dám giữ liên lạc với cô ta.”
Hắn phiền não đã đủ lắm rồi, không muốn tranh cãi với mẹ của mình nữa. Bởi vì Hứa Ngụy Phàm chẳng thèm quan tâm đến nên mới còn giữ số của Thẩm Tuyết trong danh bạ. Hứa phu nhân vừa nói xong, hắn đã lấy lại chiếc điện thoại trong tay bà, xóa số của người phụ nữ kia.
“Không được, mẹ không thể để cô ta suốt ngày tìm cách làm phiền con với Linh An được. Mau thay quần áo rồi đưa mẹ đến nhà Thẩm Tuyết.”
Hứa Ngụy Phàm nhìn bà đầy khó hiểu, rốt cuộc mẹ hắn muốn làm gì vậy? Nghĩ thì nghĩ, nhưng hắn nào dám làm trái ý của bà. Chỉ mất năm phút thay đồ, hai mẹ con đã ra ngoài xe, đến thẳng chung cư nơi Thẩm Tuyết đang sống.
Bing bong!
Nghe thấy tiếng chuông cửa, Thẩm Tuyết nhìn lên màn hình trên tường thì cực kỳ vui mừng. Vừa nãy cô ta gọi điện thoại cho Hứa Ngụy Phàm, thấy hắn ngắt ngang máy thì tưởng hắn giận mình. Nào ngờ Hứa Ngụy Phàm là đang lo lắng cho hai mẹ con cô ta, nên mới gấp gáp chạy đến đây.
Cạch…
“Ngụy Phàm, anh đến rồi!”
Trước mặt cô ta không chỉ có một mình Hứa Ngụy Phàm, mà vẫn còn một người khác.
“Hứa… Hứa phu nhân?” Thẩm Tuyết ngạc nhiên tột độ.1