Hứa phu nhân và Hứa Yên nhanh chóng đi vào phòng bệnh. Hứa Ngụy Phàm ngồi trên giường nhìn ra cửa sổ, trầm mặc không nói câu nào.
“Linh An làm sao lại khóc? Ngụy Phàm, có phải hai đứa đã cãi nhau không?” Hứa phu nhân sốt ruột hỏi hắn.
Hắn vẫn giữ im lặng, mặc cho mẹ của mình liên tục gặng hỏi. Bà tức giận đánh vào vai hắn, Hứa Ngụy Phàm ngồi yên không nhúc nhích.
“Sao lại làm con bé khóc hả? Ngụy Phàm, lẽ nào con ngất xỉu đến đầu óc có vấn đề luôn rồi?” Bà vừa mắng vừa đánh hắn, tức điên lên vì bộ dạng như người mất hồn của hắn.
Hỏi cái gì cũng không nói, từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên Hứa phu nhân chứng kiến bộ dạng lầm lì, ương bướng của con trai mình.
“Con và Linh An vừa mới chia tay rồi.”
“Cái… cái gì? Chia tay?” Bà ôm lấy đầu choáng váng.
Hứa Yên ở bên cạnh mở to mắt, đến lúc này không nhịn nổi nữa mà ngồi xuống giường, lay mạnh bả vai hắn.
“Anh nói chia tay sao? Ngụy Phàm, anh bị khùng hả?”
Tình cảm hai người đang rất tốt đẹp, cô ấy đã nghĩ đến việc gọi Linh An là chị dâu luôn rồi, nhưng sao đột nhiên lại chia tay? Hay là giữa họ có hiểu lầm gì khó nói?
“Em với mẹ biết vậy là đủ rồi. Hơn nữa em cũng quay về nước học tập đi, vừa hay có thể đến Hứa thị làm việc. Đầu năm sau anh sẽ sang nước ngoài định cư một thời gian. Cứ vậy nhé!” Hắn nói tỉnh bơ, ngữ khí đều đều không mang chút cảm xúc nào.
Hứa phu nhân sững người, sốc đến mức phải cần Hứa Yên đỡ. Con trai bà uống nhầm thuốc gì rồi, sao lại nói những lời hoang đường như thế?
“Con… con, Ngụy Phàm, con ngồi dậy nói chuyện cho mẹ.”
Hứa Ngụy Phàm đã nằm xuống từ bao giờ, còn kéo chăn đắp kín đầu để trốn tránh. Hứa phu nhân lực bất tòng tâm, chỉ có thể tận lực mắng chửi.
…
Ba ngày trôi qua, tối nào Linh An cũng ăn rất ít, gương mặt thì buồn rười rượi như có tâm sự trong lòng. Cô trở nên như vậy khiến cả gia đình vô cùng lo lắng. Nhưng cho dù là cha mẹ hay ông nội Diệp hỏi han, cô cũng lảng tránh sang chuyện khác, tuyệt nhiên không nhắc đến ba chữ Hứa Ngụy Phàm.
Hứa phu nhân sang đến tận nhà, Linh An lại tránh không gặp. Bà sao dám nói với người nhà họ Diệp rằng cô và con trai mình đã chia tay, nên cứ im lặng tìm cơ hội nói chuyện với Linh An trước đã.
“Hôm nay mẹ nấu canh cá chép củ cải mà con thích ăn nhất này. Linh An, con ăn nhiều vào đi.”
Từ nãy đến giờ ngồi xuống bàn ăn, cô vẫn chưa động đũa. Bà Diệp gặp cho cô một miếng cá nạc, Linh An đưa lên miệng, nhưng lại cảm thấy buồn nôn mà đứng dậy.
“Ưm… ọe…”
“Linh An, con sao thế?” Diệp Sâm lo lắng định chạy theo con gái vào nhà vệ sinh thì bị vợ cản lại.
“Cứ để em.”
Ông nội Diệp lo lắng nhìn con trai mình, không biết phải nói lời nào. Mấy hôm nay đứa cháu gái bảo bối của ông ít nói hơn hẳn, lúc nào cũng tự nhốt mình trong phòng. Mà ông để ý là từ hôm cô trở về từ bệnh viện mới thành ra như vậy. Lẽ nào chuyện này có liên quan đến Hứa Ngụy Phàm?
Linh An nôn một trận trong nhà vệ sinh, dạ dày vốn không có gì nên chỉ toàn thốc tháo ra nước. Cả miệng cô chua lè, đầu óc đau âm ỉ rất khó chịu.
Bà Diệp vỗ nhẹ sống lưng cô, rồi lấy khăn ấm lau mặt cho Linh An. Cô ôm lấy mẹ, khóc nức nở:
“Mẹ ơi con mệt quá!”
“Được rồi, không sao cả. Linh An, để mẹ dìu con về phòng.”
Hai mẹ con đi ra ngoài, Diệp Sâm cũng phụ vợ đưa con gái lên phòng. Ông nội Diệp hỏi han, Linh An vì không muốn ông lo lắng nên gượng cười.
“Chỉ là chứng khó tiêu thôi ạ! Cháu uống thuốc sẽ không sao nữa.”
Xuống đến nhà, bà Diệp nhớ lại biểu hiện mệt mỏi, ngủ li bì của con gái. Hôm nay Linh An ngửi thấy mùi cá tanh còn nôn ói, bà chợt nghĩ đến một khả năng…
“Ở nhà hết thuốc đau dạ dày rồi, em ra ngoài một lát.” Bà nói với Diệp Sâm.
Chừng mười phút, bà Diệp đã quay về, trên tay cầm theo túi thuốc đi thẳng lên phòng Linh An.
Chỉ là ở bên trong không hề có một viên thuốc nào, mà là que thử thai.
“Này, con thử xem thế nào?”
Linh An đang nằm nhìn thấy thứ mẹ đưa cho mình, hoảng hốt đến thất thần. Bản thân cô cũng ý thức được khả năng này là rất lớn, nhưng hiện tại mối quan hệ giữa cô và Hứa Ngụy Phàm đã vỡ tan mất rồi.
Lỡ như…
Trong nhà vệ sinh, Linh An đứng dựa vào bức tường phía sau, cơ thể cứng đờ, chết lặng tại chỗ. Hai vạch đỏ chót trên que thử thai xoáy sâu vào tầm mắt, khiến cho cô gái nhỏ rơi vào trạng thái hoang mang tột độ.
Linh An khuỵu xuống sàn, ôm mặt khóc thật lớn. Cô có thai rồi, đứa trẻ là con của cô và hắn. Cô biết phải làm gì bây giờ? Sẽ nói hay không nói với Hứa Ngụy Phàm?
“Hức… hức… tên khốn kiếp, anh là đồ khốn kiếp…”
Bà Diệp ở bên ngoài mất kiên nhẫn, vội đẩy cửa xông vào. Bà nhìn thấy con gái giàn dụa nước mắt, trên tay cầm theo que thử thai thì kéo nhẹ ra xem.
“Linh An, con bình tĩnh lại đi! Có thai là chuyện vui mà, đừng khóc… đừng khóc…”
“Để mẹ gọi cho Hứa Ngụy Phàm, báo với cậu ấy!”
“Không, đừng gọi... Mẹ đừng gọi cho chú ấy.” Linh An run rẩy giành lấy điện thoại từ tay bà.