Linh An trằn trọc nằm trên giường không ngủ được. Nghĩ lại những lời Hứa Ngụy Phàm đã nói, lòng cô tràn đầy buồn tủi.
Tự nhiên hắn tỏ ra giận dỗi, Linh An không biết mình đã làm gì sai nữa. Hay bởi vì cô không xuất hiện ở bệnh viện kịp thời, nên thái độ của hắn mới trở nên như vậy?
Linh An thức dậy rất muộn, cơ thể mệt mỏi rã rời. Trằn trọc suốt cả đêm hôm qua, cô quyết định sẽ làm lành với Hứa Ngụy Phàm. Nghĩ vậy, cô vội nấu cháo mang đến bệnh viện cho hắn.
Linh An xốc lại tinh thần, đẩy cửa đi vào phòng bệnh. Trùng hợp Thẩm Tuyết cũng ở đây, cô ta còn đang ngồi nói chuyện với Hứa Ngụy Phàm.
Linh An tươi cười bước đến cạnh hắn:
“Ngụy Phàm, em đem cháo đến cho anh này. Anh ăn đi còn uống thuốc.”
Mặc kệ sự có mặt của Thẩm Tuyết, cô để thố cháo nóng hổi lên bàn, mở ra cầm muỗng định đút cho Hứa Ngụy Phàm.
“Anh ấy đã ăn và uống thuốc rồi. Cô cũng không nhìn xem hiện tại đã là mấy giờ? Chăm sóc người bệnh như vậy, thật vô trách nhiệm.”
Thẩm Tuyết vẫn còn ghim trong lòng chuyện cũ, hôm nay bắt gặp Linh An ở đây thì không bỏ qua cơ hội mà đá xéo cô. Linh An buồn bực liếc nhìn cô ta, cong môi nói:
“Ngụy Phàm còn chưa lên tiếng? Chị ý kiến cái gì?”
Cô tiếp tục thổi nguội cháo đưa đến gần miệng hắn:
“A…” Linh An mỉm cười, mong đợi người đàn ông kia sẽ ăn hết thố cháo của mình.
Nào ngờ, Hứa Ngụy Phàm lại hững hờ quay đi chỗ khác, bàn tay sau lớp chăn mỏng cuộn tròn lại. Mặc cho cô gái nhỏ kiên nhẫn chờ đợi, hắn dửng dưng nói ra một câu:
“Anh no rồi, em mang cháo về đi.”
Giống hệt như ngày hôm qua, Hứa Ngụy Phàm vẫn đuổi cô về, nhưng không nói bất kỳ nguyên do nào.
“Anh bị sao thế? Hay là không khỏe ở đâu? Anh ăn no rồi thì thôi, để cháo này trưa nay ăn cũng được.”
“Cô không cảm thấy mình rất phiền sao? Xem chừng Ngụy Phàm không muốn ăn cháo do cô nấu, nên thôi đừng ép anh ấy nữa!” Thẩm Tuyết cướp lời.
Linh An cau mày nhìn người phụ nữ kia, thật sự muốn lấy cây chổi ngay góc phòng quét cô ta ra khỏi nơi này. “Vợ chồng” người khác đang nói chuyện, cô ta chen vào làm quái gì?
“Ai bảo anh ấy không ăn chứ? Có đồ ăn của chị anh ấy mới không thèm.” Linh An lè lưỡi trêu tức cô ta.
Nói xong cô lại giơ muỗng cháo lên trước miệng Hứa Ngụy Phàm.
“Linh An, đủ rồi!” Hắn đột nhiên gắt lên.
Cô khẽ giật mình, cánh tay từ từ hạ xuống, còn suýt làm đổ cháo ra bên ngoài.
Hứa Ngụy Phàm lại tức giận với cô nữa. Chẳng phải người hắn nên tức giận là Thẩm Tuyết sao?
“Không muốn ăn thì thôi, anh hung dữ với em làm gì?” Linh An bặm môi lại với hắn.
Hứa Ngụy Phàm thở dài, mặt nóng phừng phừng. Hắn chớp nhẹ đôi mi, thoáng nhìn ra nét bi thương trên gương mặt. Linh An đang giận hắn rồi, Hứa Ngụy Phàm phải nhân cơ hội này chấm dứt với cô mới được…
“Tôi hung dữ với em, hay là do tính tình em quá trẻ con hả? Em ngang ngược, phách lối với thôi, đừng suốt ngày bắt người khác chiều theo ý mình nữa.”
Mỗi câu Hứa Ngụy Phàm nói ra, Thẩm Tuyết càng thêm hả hê trong lòng. Chỉ có Linh An, hai mắt cô đỏ hoe nhìn hắn, sụt sịt như sắp khóc.
“Anh bảo em trẻ con đúng không? Được, Hứa Ngụy Phàm, nếu anh thấy mệt mỏi quá thì chia tay đi…”
Lời nói nhẹ bẫng, lại có chút run rẩy. Cô nói xong liền thấy hơi hối hận, cũng mong người đàn ông kia quay sang dỗ dành mình. Nhưng không! Dường như Hứa Ngụy Phàm chỉ chờ cô nói ra câu đó, rồi lập tức đồng ý.
“Đều là do em chọn.”
Thẩm Tuyết vẫn đang ngồi đó, theo dõi diễn biến câu chuyện. Lồng ngực Linh An thắt quặn, gương mặt giàn dụa nước mắt. Hứa Ngụy Phàm dịu dàng của cô đâu rồi? Tại sao mới ngã bệnh một cái, hắn lại như biến thành con người khác vậy?
“Cửa ở bên đó, không tiễn.”
Linh An cắn chặt môi dưới, đứng dậy thu dọn thố cháo trên bàn. Cháo văng vào tay bỏng rát, cô cũng không để tâm đến. Cô không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, nên đã nhanh chóng rời khỏi.
Căn phòng trở nên im lặng, Thẩm Tuyết tươi cười thấy rõ. Chỉ là cô ta chưa kịp nói gì, đã bị Hứa Ngụy Phàm đuổi về.
“Thẩm Tuyết, em đừng đến làm phiền anh nữa. Ngoài mối quan hệ bạn bè, anh sẽ không có bất kỳ suy nghĩ khác với em. Bây giờ không có, sau này cũng sẽ không!”
“Ngụy Phàm, em hiểu lầm em rồi…”
“Ra ngoài!” Hắn lớn tiếng nạt nộ.
Thẩm Tuyết không dám chọc giận người đàn ông đó nữa. Cô ta cầm túi xách, đứng dậy đi về.
Ở ngoài hành lang, Linh An gặp Hứa phu nhân và Hứa Yên. Bà thấy cô khóc nức nở, chạy ra từ phòng bệnh của Hứa Ngụy Phàm bèn kéo lại hỏi han. Nhưng cô không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng gỡ tay bà ra rồi chạy mất.
Linh An không dám về nhà, cô vào công viên ngồi bệt xuống chân cầu tuột, khóc tức tưởi. Rõ ràng mấy ngày trước còn đang rất hạnh phúc, vậy mà đùng một cái, cô với Hứa Ngụy Phàm đã chia tay.
Trời nắng chang chang, một mình cô gái thất thểu đi bộ từ công viên về đến nhà. Linh An gặp ông nội ngồi trong phòng khách liền cúi thấp đầu, khẽ nấc.
“Chào ông nội cháu mới về.”
“Ừ, vừa từ bệnh viện về đấy hả? Cháu thấy Hứa Ngụy Phàm đã khỏe hơn chưa?”
“Khỏe rồi ạ.” Cô nói bừa một câu, rồi mang thố cháo xuống nhà bếp.