Hứa Yên sửa soạn đồ, chuẩn bị ra ngoài đi chơi. Hứa Ngụy Phàm thấy cô ấy ăn mặc chỉn chu hơn mọi ngày thì nheo mắt hỏi:
“Đi đâu đấy?”
“Em đi chơi với đám bạn. Một lát nữa mọi người cứ ăn cơm tối, không cần đợi em đâu.” Cô ấy cười khì khì.
Hứa Ngụy Phàm khẽ gật đầu, vốn đang rảnh rỗi nên định lái xe đưa Hứa Yên đến điểm hẹn, ai ngờ lại bị từ chối.
“Không cần, em đi cùng với bạn là được rồi!”
Hứa Yên cầm túi xách đi xuống dưới lầu, Hứa Ngụy Phàm đang định trở về phòng, lại nhìn thấy Thẩm Tuyết bế Neil bước lên cầu thang, đi về phía hắn.
“Em cần mua một ít đồ. Ngụy Phàm, nếu anh không phiền có thể lái xe đưa hai mẹ con em đến siêu thị không?”
Thẩm Tuyết ngập ngừng, qua một lúc thấy Hứa Ngụy Phàm không có phản ứng thì cười gượng gạo:
“Hay là thôi vậy, em đón taxi là được rồi. Chỉ tại em còn hơi lạ lẫm với những thứ ở đây, nên mới nhờ anh đi cùng.”
Hứa Ngụy Phàm suy nghĩ cẩn thận, rồi bảo Thẩm Tuyết xuống dưới nhà cùng mình.
Hắn gọi quản gia đến, để bà đi siêu thị cùng cô ta. Nhà họ Hứa có tài xế riêng, cũng không cần gọi taxi để làm gì. Thẩm Tuyết thấy hắn có biểu hiện né tránh mình liền có hơi thất vọng.
Sáng nay sau khi đưa cô ta về phòng, Hứa Ngụy Phàm đã chạy sang nhà họ Diệp. Thẩm Tuyết đoán Linh An đã nói gì với hắn, nên người đàn ông kia không còn quan tâm cô ta nữa. Ngoài mặt Thẩm Tuyết vẫn cười niềm nở, nhưng trong lòng lại đang mắng Linh An là đồ trẻ con thích phá hoại chuyện tốt của người khác.1
Thẩm Tuyết đi một lúc đã về, hình như mua vài lốc sữa cho Neil và yến sào để lấy lòng Hứa phu nhân, nào ngờ kết quả lại không được như mong đợi.
“Ta không quen ăn mấy thứ này. Cháu cứ để lại tẩm bổ bản thân đi.”
Hứa phu nhân tỏ rõ lập trường, không muốn thân thiết với Thẩm Tuyết để tránh gây hiểu lầm. Cô ta bị từ chối phũ phàng, chỉ biết cười tươi chữa ngượng, rồi lủi xách hộp yến về phòng.
Trong bữa tối, bốn người ngồi ăn cơm cùng nhau. Neil dường như đã quen với Hứa Ngụy Phàm, thi thoảng vẫn dùng ánh mắt tương tác qua lại với hắn. Thẩm Tuyết như mở cờ trong bụng, liền muốn dùng con trai để thúc đẩy mối quan hệ giữa hai người.
Hứa phu nhân nhìn ra được ý đồ của người phụ nữ kia. Bà liên tục nhắc đến chuyện tình cảm của Linh An và Hứa Ngụy Phàm, để cô ta thấy khó mà lui. Bà chỉ quan tâm một mình cô gái nhỏ, làm cho Thẩm Tuyết tức nghẹn trong lòng, nhưng lại không thể làm được gì.
“Cháu thấy Linh An và Ngụy Phàm nhà bác xứng đôi chứ?” Hứa phu nhân quay sang hỏi cô ta.
Thẩm Tuyết khẽ cười, đây có phải là cố tình làm khó cô ta không?
“Bề ngoài thì nhìn xứng đôi ạ! Có điều hai người chênh lệch tuổi tác hơi nhiều, về sau này chỉ sợ tính cách bất đồng, sẽ dẫn đến mâu thuẫn.”1
“Không đâu, Ngụy Phàm yêu Linh An lắm! Nó sẽ yêu thương, chiều chuộng con bé cả đời.” Hứa phu nhân lập tức phản bác lại lời người phụ nữ kia.
Thẩm Tuyết không dám tranh luận thêm, chỉ biết gật nhẹ đầu rồi ăn cơm tiếp. Sau bữa tối, Hứa Ngụy Phàm quay về phòng sách xử lý công việc của mình.
Hắn ngồi một lúc, lại đem điện thoại ra gọi cho Linh An. Hai người ngồi nói chuyện rất lâu, Hứa Ngụy Phàm muốn ra ngoài gặp cô gái nhỏ nhưng cô còn đang bận soạn bài để ngày mai quay lại trường học.
“Bảo bối, một lát nữa ngủ ngon nhé! Ngày mai anh đưa em đi học.”
“Anh cũng vậy. Không được thức quá khuya đâu đấy!”
Hứa Ngụy Phàm tắt máy, quay trở lại với đống công việc bộn bề. Ngồi thêm một lúc, bác sĩ Kim gọi điện thoại đến.
Cổ họng hắn bỗng chốc khô rát, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, cánh tay nặng trịch không sao nhấc lên được. Hứa Ngụy Phàm là đang lo sợ kết quả kiểm tra sẽ rơi vào trường hợp xấu nhất…
Tiếng chuông ngân lên đến hồi thứ ba, Hứa Ngụy Phàm mới trấn an bản thân mình, hạ quyết tâm nghe máy.
“Chú Kim, cháu đây!”
“Cháu đang bận gì sao?” Ông ấy hỏi.
Hứa Ngụy Phàm ậm ừ, gật đầu rồi lại lắc đầu:
“Không có.”
Đầu dây bên kia thoáng im lặng, chỉ còn tiếng lật mở trang sách đều đều. Hắn sốt ruột vội hỏi ông ấy:
“Kết quả xét nghiệm sinh thiết, thế nào ạ?”
“Chú gọi để nói với cháu chuyện này đây. Kết quả có chút trục trặc, nên khoảng mấy ngày nữa mới có.”
“Có phải, cháu…” Hứa Ngụy Phàm thở dài, không dám nói hết câu.
Bác sĩ Kim nghe giọng điệu của hắn, đoán được người đàn ông kia đang có suy nghĩ tiêu cực liền nói mấy lời động viên:
“Đừng lo lắng! Là do bộ phận kỹ thuật gặp chút vấn đề, hoàn toàn không liên quan gì đến vấn đề sức khỏe của cháu cả. Ngụy Phàm, chú chưa từng lừa cháu lần nào đúng chứ? Cứ tin tưởng chú.”
Hứa Ngụy Phàm vẫn phải chờ đợi, không tránh khỏi bất an trong lòng. Hắn duỗi thẳng người trên ghế, ngửa mặt lên nhìn trần nhà đầy bất lực.