Hứa Ngụy Phàm để hai mẹ con Thẩm Tuyết ở trong phòng ngủ dành cho khách.
“Em và Neil cứ nghỉ ngơi đi!”
Hứa Ngụy Phàm ra ngoài, đóng cửa lại rồi đi xuống lầu. Vừa mới đến chân cầu thang, hắn đã bị Hứa Yên kéo về phòng của mình.
Bên trong phòng còn có Hứa phu nhân. Bà đang ngồi trên giường, nhíu mày khoanh tay đầy tức giận. Hứa Ngụy Phàm bước đến, ngồi xuống bên cạnh bà:
“Mẹ tìm con là có chuyện gì muốn nói sao?”
Hứa phu nhân thở dài, bà quay sang lườm Hứa Ngụy Phàm một cái, rồi mới hỏi:
“Cô gái kia là ai? Sao tự nhiên lại đến ở nhờ nhà của chúng ta? Không phải con và Linh An vừa đi du lịch về ư?”
Bà có rất nhiều thắc mắc, chỉ hận không thể một hơi nói ra cho hết được. Hứa Ngụy Phàm nắm lấy tay mẹ mình, từ từ giải thích:
“Chỉ là bạn cũ thôi! Mẹ còn nhớ chuyến công tác bên Mỹ của con vào ba năm trước chứ? Lúc đó con bị thất lạc hành lý, cũng nhờ Thẩm Tuyết giúp đỡ nên mới tìm lại được.”
Hứa Ngụy Phàm còn nói thêm chuyện cô ta đã ly hôn, hiện tại có một đứa con trai là Neil. Bởi vì thấy Thẩm Tuyết gặp khó khăn, nên mới cưu mang cho ở lại nhà mấy ngày.
“Thằng con ngốc! Con có nghĩ đến cảm nhận của Linh An không? Mẹ còn thấy không thoải mái thay cho con bé, vậy mà con cứ vô tư như vậy…” Hứa phu nhân tỏ ra bất bình.
Hứa Ngụy Phàm cười cười, biết Linh An rất vô tư, không có suy nghĩ nhiều như lời mẹ hắn nói:
“Lúc để Thẩm Tuyết về đây, con đã hỏi qua ý kiến của em ấy rồi.”
Hứa Yên đứng ở một bên, cong môi đổ thêm dầu vào lửa:
“Linh An cũng đâu thể nói không đồng ý được? Đúng là già rồi nên chẳng hiểu tâm lý phụ nữ gì cả.”
Hứa Ngụy Phàm liếc nhìn em gái đang nói móc mình, thật muốn cầm roi đánh cho một trận.
“Em thì hay rồi, đến bạn trai còn không có thì hiểu tâm lý người khác cái khỉ gì?”
“Ai bảo em không có?” Hứa Yên bật lại lời hắn.
Hứa Ngụy Phàm nheo mắt quan sát cô ấy, khẽ nhếch môi cười:
“Vậy là có rồi hửm?”
Hứa Yên im bặt không đáp, cô ấy đẩy Hứa Ngụy Phàm sang một bên, rồi ngồi xuống cạnh Hứa phu nhân, ôm lấy cánh tay bà.
“Mẹ thấy chưa? Con trai của mẹ còn ngồi lì ra đó, không biết sang dỗ con gái nhà người ta kìa.”
Hứa phu nhân liền rướn người, đánh mạnh vào vai Hứa Ngụy Phàm.
“Còn không nhanh sang nhà Linh An xem con bé đang làm gì? Yêu đương với tên đầu gỗ như con, chắc con bé phải chịu thiệt thòi lắm.”
Hứa Ngụy Phàm gật gật, liếc xéo Hứa Yên một cái. Biết rõ cô ấy muốn lãng tránh câu hỏi kia, nên mới lái sang chuyện khác để hắn bị mẹ mắng như thế này.
Ông nội Diệp vừa đi ra ngoài, cha mẹ Linh An đã đi làm từ sáng. Đan Nhiên về rồi, chỉ còn cô một mình ở nhà.
Linh An vừa tắm xong, hiện tại đang ngồi tại phòng khách ăn bánh và xem truyền hình. Vừa thấy Hứa Ngụy Phàm, cô liền khựng lại, ly nước trên tay cũng đặt xuống bàn.
“Ngồi máy bay có mệt không?”
Hứa Ngụy Phàm bước đến, kéo Linh An vào lòng mình. Ban nãy hơi vội, hắn chưa hỏi thăm cô được gì.
“Không mệt. Sao anh không ở nhà lo cho Thẩm Tuyết, sang bên đây làm gì?” Linh An đáp lại, giọng điệu có chút ấm ức.
Hứa Ngụy Phàm nghiêng đầu nhìn xuống khuôn mặt đang phụng phịu kia, không nhịn được mà dùng tay véo nhẹ vào một bên má mềm mại. Linh An khẽ đẩy người đàn ông đó ra, còn chẳng buồn càu nhàu hắn như mọi lần.
“Bảo bối, đừng giận. Thẩm Tuyết ở lại nhà anh, nhiều nhất là ba ngày anh sẽ bảo cô ấy rời đi, có được không?”
Linh An rướn người cầm một chiếc bánh ngọt để ăn, nhàn nhạt đáp lại:
“Ai bảo anh là em giận? Với lại người ta muốn ở lại nhà anh bao nhiêu ngày cũng đâu liên quan đến em?”
Cô vừa dứt lời, miếng bánh cho vào trong miệng chưa nuốt trôi đã bị Hứa Ngụy Phàm đè xuống ghế sofa. Hắn không nói câu nào đã cúi người xuống, cắn lấy đôi môi đỏ mọng kia, hôn thật điên cuồng.
Vị ngọt của bánh kèm dịch nước bọt hòa tan trên đầu lưỡi. Mặc kệ Linh An hơi phản kháng, Hứa Ngụy Phàm vẫn triền miên trong nụ hôn ngọt ngào. Cô suýt bị hắn làm cho nghẹn, vừa dứt ra đã bật dậy thở hổn hển.
“Tên khốn kiếp nhà anh, muốn em chết sớm để yêu đương với người phụ nữ khác đúng không?" Cô vỗ vỗ ngực, nước mắt còn đang trầu trực rơi ra.
Hứa Ngụy Phàm vội rót cho Linh An một cốc nước, cẩn thận cầm cho cô uống.
“Còn nói không ghen? Chữ ghen viết đầy trên trán em rồi kìa.”
Hứa Ngụy Phàm lại kéo cô ngồi lên đùi mình. Lần này Linh An không phản kháng nữa mà ngồi yên, tựa đầu vào vai hắn. Để cho cô bình tĩnh hơn chút, hắn nói:
“Anh không muốn vì Thẩm Tuyết mà giữa chúng ta xảy ra hiểu lầm. Bảo bối, em biết anh yêu em nhiều đến thế nào mà? Lần này để em chịu ấm ức là anh không suy nghĩ thấu đáo, nhưng em còn giận dỗi nữa, anh sẽ đau lòng lắm biết không? Anh đã tìm giúp Thẩm Tuyết một căn hộ ổn áp rồi, lâu nhất là ba ngày, cô ấy sẽ chuyển đi.”
Linh An được hắn an ủi như vậy, thôi không nghĩ ngợi thêm nữa. Dù sao cô cũng rất thương Hứa Ngụy Phàm, trong tình cảnh của hắn cũng khó mà từ chối lời thỉnh cầu của Thẩm Tuyết được.
“Em biết rồi! Ngụy Phàm, chỉ cần chuyện gì anh cũng chia sẻ với em, thì em sẽ không giận nữa.” Linh An nói xong lại cười tươi, tiện tay cầm bánh đút cho Hứa Ngụy Phàm.