Ăn tối xong, Linh An chợt nhớ ra cô và Hứa Ngụy Phàm chưa gọi báo bình an cho gia đình.
Cô vội kéo hắn về phòng, lấy điện thoại gọi cho ông nội Diệp.
“Đã sang đến nơi rồi sao? Hai đứa cứ ở đó vui chơi thỏa thích, chơi chán thì hẵng về.” Ông cười khà khà.
Linh An hỏi thăm cha mẹ vài câu, rồi chuyển máy cho Hứa Ngụy Phàm nói chuyện với ông nội. Chẳng biết hai ông cháu nói với nhau những gì, mà tận nửa tiếng đồng hồ mới xong.
Sau đó, Hứa Ngụy Phàm gọi về cho Hứa phu nhân. Một tay hắn cầm điện thoại, tay còn lại ôm Linh An vào lòng.
“Nhớ chăm sóc con dâu của mẹ thật tốt nhé! Nếu con bé sút đi cân nào, mẹ sẽ tính sổ với con.”
Linh An nghe rõ mồn một hai tiếng con dâu, thẹn thùng vùi mặt vào ngực Hứa Ngụy Phàm. Hắn cúi xuống cọ mũi lên tóc cô, cười cười:
“Mẹ cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc cho em ấy thật tốt!”
Hứa Ngụy Phàm tắt máy, rồi bất ngờ đè Linh An nằm xuống ghế sofa. Cô dùng hai tay che chắn trước ngực, cảnh giác nhìn người đàn ông kia.
“Muốn gì?”
“Chăm sóc cho em! Vừa nãy em cũng nghe mẹ anh nói rồi, có đúng không?”1
Nói xong, Hứa Ngụy Phàm nâng đầu cô lên, thuần thục chiếm lấy đôi đỏ mọng. Bàn tay rắn rỏi không an phận, luồn sâu vào trong váy, lân la tìm đến hai bầu ngực mềm mại.
“Ưm… không phải chăm sóc kiểu đó. Hơn nữa, chúng ta vừa mới ăn tối xong mà.”
Linh An nghiêng đầu sang một bên, miệng thở hổn hển. Cô biết Hứa Ngụy Phàm định làm gì, nhưng mà bây giờ có sớm quá không? Cô còn đang định rủ hắn xem phim nữa mà!
Váy của Linh An bị hắn vén lên tận hông, để lộ chiếc quần nhỏ bên trong màu hồng nhạt. Hứa Ngụy Phàm còn đang đặt tay trên đùi cô, thi thoảng lại vuốt nhẹ một cái.
“Chúng ta xem phim đi, à ừm… chuyện này, để một lát nữa…”
Linh An ấp a ấp úng, nũng nịu đấm vào vai Hứa Ngụy Phàm. Hắn cười lưu manh, nhấc bổng cô về phía giường ngủ.
“Được, theo ý em, chúng ta cùng xem phim.”
Hứa Ngụy Phàm bật màn hình trình chiếu lớn, chọn một bộ phim ngắn về chủ đề tình cảm lãng mạn. Linh An ngồi tựa đầu vào vai hắn, chăm chú theo dõi.
Bộ phim vừa mới chiếu được hai mươi phút, đã đến cảnh hôn nhau thắm thiết của hai nhân vật chính. Hứa Ngụy Phàm liếc mắt nhìn Linh An, cô dường như cảm nhận được, cũng ngước đầu lên nhìn hắn.
Chết tiệt! Xem phim gì tầm này?
Tiếng mưa rả rích trên màn hình lớn, hòa trộn cùng tiếng thở dồn dập của diễn viên, càng khiến ham muốn trong người Hứa Ngụy Phàm trỗi dậy. Hắn xoay người, đè Linh An nằm xuống giường, một lần nữa ngang ngược chiếm trọn bờ môi ngọt ngào của thiếu nữ mười chín tuổi.
“Lưu manh… không phải nói sẽ xem phim sao?”
“Ngày mai rồi hẵng xem. Chúng ta… vận động đi!”
Dứt lời, Hứa Ngụy Phàm lại cúi đầu, dí sát vào đôi môi mềm. Linh An bất lực, chỉ đành ôm lấy cần cổ hắn, nhiệt tình phối hợp. Hai chiếc lưỡi quấn vào nhau, âm thanh chóp chép phát ra từ trong khoang miệng. Những ngón tay trượt dài trên chiếc bụng phẳng, cách một lớp vải cũng khiến cô tê dại.
“Ưm… anh xấu xa…”
Linh An ưỡn người rên rỉ, Hứa Ngụy Phàm thuận thế kéo váy cô lên, lôi tuột qua khỏi đầu. Vòng một lấp ló dưới lớp bra mỏng, hắn nuốt nước bọt ừng ực, ngón tay đẩy nhẹ mảnh vải nhỏ, luồn vào bên trong.
Khuôn miệng bao bọc lấy nụ hoa ửng hồng, tham lam cắn mút. Hắn kéo tay Linh An, đặt lên thắt lưng của mình. Cô hiểu ý, mò mẫm giúp hắn cởi ra những thứ vướng víu trên người.
“Bảo bối, em căng thẳng sao? Hay là… anh làm em sợ?” Hứa Ngụy Phàm đưa mắt dò xét, chỉ sợ mình quá vội vàng sẽ khiến bé con của hắn không thoải mái.
Linh An khẽ lắc đầu, trườn lên hôn môi Hứa Ngụy Phàm. Nhu cầu sinh lý của con người, cô cũng có. Huống chi được ân ái với người mình yêu, sao phải sợ?
“Phàm… em muốn!”
Hứa Ngụy Phàm nở một nụ cười yêu nghiệt. Hắn lùi về phía sau, nhẹ nhàng tách đôi chân còn đang khép chặt của Linh An. Đôi mắt tinh anh thầm quan sát nơi ẩm ướt bên dưới, chẳng mấy chốc đã cúi đầu, vùi mặt vào trong đó.
Linh An giật thót mình, hai tay nắm chặt lấy ga giường. Đây cũng không phải lần đầu hai người quan hệ, nhưng những lần trước, Hứa Ngụy Phàm không làm như vậy.
“A… Ngụy Phàm…”
Chiếc lưỡi đẩy vào bên trong, quét sâu vào cái động nhỏ. Linh An uốn éo, thân dưới trào ra một lớp dịch, ẩm ướt khắp khóe miệng của hắn.
“Ưm… a…”
Hứa Ngụy Phàm đẩy nhẹ hai chân cô lên, bàn tay chạm đến cặp mông căng tròn, không ngừng nhào nặn. Linh An vừa rên rỉ vừa thở hỗn hển, loại kích thích này, là lần đầu tiên cô được trải nghiệm.
“Ngụy Phàm, ưm…”
Linh An liên tục gọi tên hắn. Hứa Ngụy Phàm nghe thấy âm thanh yêu kiều, càng thêm tinh lực. Hắn quyến luyến nhìn nơi ẩm ướt dưới chân mình, vật lộn một hồi mới dứt ra được.
Con mãnh thú ngẩng cao đầu, Hứa Ngụy Phàm không chút chần chừ, dùng tay đẩy mông Linh An lên, cắm sâu vật thẳng tắp vào trong cơ thể cô. Cô hét lên một tiếng thất thanh, móng tay bấu chặt vào thắt lưng Hứa Ngụy Phàm, không ngừng rên rỉ.
“Chậm… chậm lại…”
Hứa Ngụy Phàm hì hục ra vào, mỗi cú nhấp mang theo uy lực, chạm vào sâu trong cơ thể bé nhỏ kia. Linh An nhắm nghiền mắt, cảm giác sung sướng ở hiện tại, đã không còn từ ngữ nào có thể diễn tả hết được.
Nụ hôn của Hứa Ngụy Phàm trượt từ gò má xuống hai bên ngực, chóp mũi hít hà mùi hương sữa tắm ngọt ngào. Tốc độ bên dưới dần trở nên nhịp nhàng, hắn vòng tay lên phía trên, vuốt nhẹ mái tóc ướt đẩm mồ hôi của người con gái nằm bên dưới, mỗi động tác đều mang theo sự dịu dàng, trân quý.
Dòng dịch ấm ồ ạt tràn vào trong người Linh An, chảy dài xuống tận ga trải giường. Cô nằm bẹp trên giường, cổ họng khát khô vì cuộc vận động mạnh.
Hứa Ngụy Phàm kéo chăn đắp cho cô, rồi rời khỏi giường, rót một cốc nước lớn.
“Bảo bối, em uống đi!”
Linh An ngồi trong lòng hắn, uống hết nửa ly nước. Chỗ còn lại, Hứa Ngụy Phàm một hơi uống sạch.
Để cô nghĩ ngơi cho đỡ mệt, hai người lại lâm trận triền miên. Đến tận đêm khuya, Linh An mệt đến ngủ gật gù, Hứa Ngụy Phàm mới vào phòng tắm giặt tấm khăn ấm, lau người cho cô gái nhỏ.
Một nam một nữ nằm trên chiếc giường lớn, ôm chặt lấy nhau, cùng chìm vào giấc mơ ngọt ngào.