Linh An ngáp ngắn ngáp dài, bàn tay mò mẫm tìm chiếc điện thoại đang reo lên inh ỏi. Cô nheo mắt nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, giọng còn ngái ngủ, mè nheo nói:
“Ngụy Phàm, ưm… em đây…”
“Bảo bối, em vừa thức dậy sao?”
Linh An gật gật, khẽ vâng một tiếng. Hứa Ngụy Phàm nhìn lên đồng hồ, bật cười:
“Mẹ nấu cháo gà gọi em sang ăn đó! Mang cả ba lô sang đây, một lát nữa anh đưa em đến trường.”
Cô nghe lời hắn, lập tức trườn xuống khỏi giường. Linh An vươn vai cho tỉnh ngủ, rồi vào trong phòng tắm.
Vệ sinh cá nhân xong, Linh An thay đồ rồi sửa soạn sách vở, chào tạm biệt ông nội với cha mẹ để đi học.
“Con không ăn sáng sao?” Bà Diệp hỏi.
Cô mỉm cười, gương mặt thoáng chốc đỏ ửng:
“Con sang nhà Ngụy Phàm ăn cũng được. Anh ấy nói sẽ đưa con đến trường.”
Bà Diệp chợt hiểu ra, còn ghẹo Linh An thêm mấy câu mới chịu cho cô rời đi. Con gái của bà, lúc trước cứ chê con trai nhà người ta già, vậy mà bây giờ lại dính với nhau tối ngày như thế đấy!
“Linh An, mau vào đây đi con.”
Hứa phu nhân vừa thấy cô, đã niềm nở kéo vào trong phòng ăn. Bà còn nhiệt tình kéo ghế cho Linh An, thật khiến cô ngại chết mất.
“Cảm ơn bác gái ạ.”
“Bác bác cái gì? Sau này cứ gọi ta bằng mẹ đi cho quen.”
Linh An nghe xong câu này, mặt đỏ ửng lên như trái cà chua chín. Ở nhà thì bị mẹ mình trêu ghẹo, sang đến lại đến phiên mẹ của hắn. Cô chỉ biết mỉm cười, xấu hổ gọi một tiếng mẹ.
“Ngoan! Mẹ cho con cái đùi gà.”
Hứa phu nhân gắp cho Linh An và Hứa Yên, mỗi người một cái đùi gà béo núc. Riêng cậu con trai quý tử của bà, chỉ được cái cánh.
“Ba đứa ăn đi. Cháo mẹ nấu cùng nấm đông cô, ngọt lắm.”
Tay nghề của Hứa phu nhân thì khỏi phải bàn đến. Linh An ăn xong một bát, lại muốn ăn thêm bát nữa. Bốn người ngồi một lúc, đã ăn hết thố cháo ngon lành.
Ăn xong, Hứa Ngụy Phàm dắt cô lên phòng của mình, rồi lấy ra chiếc cà vạt kẻ sọc màu hồng hôm qua, đưa cho cô.
“Mau thắt giúp anh đi.”
“Hả? Em thắt xấu lắm á!”
Linh An còn nhớ bản thân đã từng giúp Diệp Sâm thắt cà vạt, nhưng lúc đó ông đã không nhịn được mà bật cười vì độ xiêu vẹo của nó.
“Không sao, anh thích là được.”
Hứa Ngụy Phàm đã can đảm đeo chiếc cà vạt này, thì hắn còn sợ cái gì nữa chứ? Chẳng qua hắn muốn được Linh An quan tâm một chút, nên mới nhờ cô làm mấy chuyện này.
Cô tỉ mỉ nghiên cứu lại một lần nữa, rồi mới giúp Hứa Ngụy Phàm thắt cà vạt. Chật vật gần mười lăm phút đồng hồ, cô nhìn lại thành quả của mình. Quả nhiên không quá tệ!
Nhưng mà nói đẹp, thì chắc chắn là nói dối rồi!
Linh An tự nhiên hối hận. Mẹ nó! Sao hôm bữa cô chọn chiếc cà vạt xấu dữ vậy trời!
“Ngụy Phàm, anh thật sự thích nó sao?”
Hắn gật đầu, rồi nói:
“Ừ! Miễn là thứ em chọn, anh đều thích.”
Mới sáng sớm, hắn đã làm trái tim Linh An đập rộn ràng cả lên. Cô cười tủm tỉm, đưa tay lên tiếp tục chỉnh cà vạt cho Hứa Ngụy Phàm. Được một lát, cô bất ngờ nhón chân, hôn nhẹ vào môi hắn.
“Đồ dẻo miệng! Sau này anh chỉ được dẻo miệng với mình em thôi đấy.”
“Không phải từ trước đến giờ đều như vậy sao?” Hắn cưng nựng xoa đầu cô gái nhỏ.
Gần bảy giờ sáng, Hứa Ngụy Phàm lái xe đưa Linh An đến trường học. Cô vừa bước xuống khỏi xe, lại chạm mặt Tô Minh Trí đi cùng đám bạn.
“Xui xẻo thật.”
Linh An bước nhanh vào trong, cố tránh xa cái tên đáng ghét kia. Nhưng mà nghĩ thấy lạ, hôm nay không thấy Tô Minh Trí đi cùng Trình Yến Ly.
Trời sắp sập sao? Tra nam lại không ở cùng tiện nữ.
Nhìn thang máy đông người chật chội, Linh An chọn cách đi thang bộ. Dù sao cũng là sáng sớm, nên đi bộ tập thể dục một chút vậy.
Nhưng mà khi đến gần lớp học, Linh An bắt đầu hối hận. Mẹ nó! Mệt chết cô rồi!
Cô đứng ngoài hành lang đợi Đan Nhiên, chưa vội vào lớp. Ngoài đây gió trời hiu hiu, không khí lại mát mẻ, dễ chịu hơn ngồi trong máy điều hòa rất nhiều.
Linh An nhìn thấy Đan Nhiên đi từ đằng xa, liền tiến về phía cô ấy. Đúng lúc có vài ba người đi ngược chiều, vội vã mà tông sầm vào người cô.
“Ui cha!”
Linh An ngã phịch ra đất, chai nước trong ba lô lăn hẳn ra ngoài. Một nữ sinh đỡ cô dậy, còn có một nam sinh nhặt giúp cô món đồ bị rơi kia.
“Cảm ơn cậu.”
Cô đứng dậy, nhận lấy chai nước từ tay người kia. Nhưng đến khi ngước mặt lên nhìn, cô mới phát hiện nam sinh đó chính là Tô Minh Trí.
Cái quái gì thế? Hôm nay sao cậu ta đột nhiên lại trở nên tốt bụng như vậy?
“Linh An, cậu có sao không?” Đan Nhiên đi đến, nhanh chóng kiểm tra cô một lượt.
Xác nhận bạn của mình không sao, cô ấy mới xoay sang lườm Tô Minh Trí một cái, Biết là cậu ta vừa giúp đỡ Linh An, song Đan Nhiên vẫn không thấy ưa nổi. truyện ngôn tình
“Thôi mà…” Linh An khẽ kéo áo cô ấy.
Nhìn thấy giảng viên vào trong giảng đường, mọi người cũng nhanh chân đi vào trong. Tô Minh Trí còn đứng nghệch ra đó, một lúc sau mới rời đi.
Mấy ngày nay cậu ta suy nghĩ rất nhiều, mới biết bản thân mình bị ngu mà! Tuy nói Linh An không thể xinh đẹp hơn Trình Yến Ly, nhưng cô hiểu chuyện, cư xử chuẩn mực, còn chưa bao giờ bắt Tô Minh Trí phải làm cái này, cái nọ cho mình. Cậu ta chẹp lưỡi, tiếc hùi hụi.
Bây giờ tán cô một lần nữa, liệu có đổ không nhỉ?1