Hứa Ngụy Phàm điều tra được từ câu lạc bộ nhảy của trường đại học Bắc Thành, phát hiện được cô nữ sinh đã giở trò với đôi giày cao gót của Linh An. Cô ta cũng giống cậu thanh niên Viên Tân ở khoa công nghệ thông tin, luôn mực phủ nhận hành động sai trái của mình.
“Đã có sinh viên dùng điện thoại quay lại rồi. Bây giờ một là nhóc khai ra kẻ đứng đằng sau, hai là tôi mang nộp đoạn video này, để trường ra quyết định kỷ luật.”
“Nhẹ thì bị đình chỉ học một năm, còn nặng thì…” Hứa Ngụy Phàm bỗng ngừng lại.
Nữ sinh viên kia run sợ, chắp tay cầu xin hắn đừng đem đoạn video nộp cho nhà trường, rồi khai ra cái tên Đỗ Ý Kiều. Chính cô gái kia đã ép cô ta giở trò lên đôi giày cao gót của Linh An.
“Nếu cháu không làm như vậy, cha sẽ bị đuổi việc khỏi công ty nhà họ Đỗ mất.”
Hứa Ngụy Phàm hiểu hết mọi chuyện, đảm bảo sẽ không gây bất lợi cho nữ sinh đó nữa. Kỳ thực, hắn nói vậy để hùa dọa cô ta thôi chứ làm quái gì có đoạn video nào.
Nhưng Hứa Ngụy Phàm lại nắm trong tay đoạn ghi âm cuộc trò chuyện vừa nãy với cô gái kia. Hắn liền đưa nó cho hiệu trưởng, đặc biệt nhờ cậy ông ấy xử lý chuyện này.
Dám động đến bảo bối của hắn, còn lâu hắn mới tha cho!
Hứa Ngụy Phàm tranh thủ lái xe từ trường Bắc Thành ra thẳng sân bay đón mẹ và em gái. Linh An đòi cùng đi với hắn, nhưng chân cô vừa mới lành, chưa được đi lại nhiều nên Hứa Ngụy Phàm không đồng ý.
Hôm nay nhà họ Hứa sẽ làm một bữa tiệc nhỏ tại gia, để chào mừng Hứa phu nhân và Hứa Yên trở về. Hắn nói sẽ công khai mối quan hệ của hai người, làm cho Linh An có chút lo lắng. Cô dành ra cả một buổi chiều chỉ để chọn quần áo cho thật đẹp.
Linh An trang điểm nhẹ nhàng, vừa nghe Hứa Ngụy Phàm đón hai người kia về đến đã chạy sang nhà chào hỏi. Hứa phu nhân nhìn thấy cô còn vui hơn khi thấy con trai bà, vội ôm chầm lấy.
“Linh An có khỏe không? Bác gái có mua quà cho cháu đây.”
Cô nhanh nhẹn hoạt bát, nên rất được bà thương. Hứa Yên cũng yêu quý Linh An, hai người xem nhau như chị em tốt, đi đâu cũng hú hí nhau.
“Được rồi, quà gì cũng để sau. Mẹ và em mau lên phòng thay quần áo cho thoải mái đi.” Hứa Ngụy Phàm lên tiếng.
“Cái thằng này, cứ làm như mẹ ở bẩn lắm không bằng!” Hứa phu nhân cằn nhằn, thật ra cũng chỉ mắng yêu con trai mình.
Bà và Hứa Yên lên lầu rồi, Hứa Ngụy Phàm mới kéo Linh An ngồi sát lại chỗ mình, trách móc:
“Ban nãy sao chạy nhanh thế hả? Lỡ như ảnh hưởng vết thương thì thế nào?” Nói rồi hắn cúi xuống xem cổ chân của cô có bị sưng đỏ không.
Linh An cứ nhìn chằm chằm về hướng cầu thang, liền bị Hứa Ngụy Phàm véo nhẹ một cái vào eo.
“Đau em.” Cô khẽ kêu lên.
Hắn thở dài, nhìn thẳng vào ánh mắt đáng yêu chết người kia, nói:
“Một lát nữa sẽ công khai với mọi người, em còn sợ bị mẹ anh nhìn thấy?”
“Ai bảo em sợ hả? Là tự anh nói, em không có.” Linh An cãi lại.
Để chứng minh lời nói của mình, cô còn cúi người xuống, choàng tay ôm cổ Hứa Ngụy Phàm mà hôn liên tiếp mấy cái vào má hắn. Ai đó hả hê cười tít mắt, tự nhiên được món hời.
“Thấy chưa? Em không có sợ nhé!”
Hứa Ngụy Phàm gật gật, không dám cãi “nóc nhà” thêm câu nào. Đầu bếp đã chuẩn bị xong bữa tiệc, gia đình Linh An cũng sang đông đủ, mọi người bắt đầu ngồi vào bàn ăn thịnh soạn.
Trước khi bữa tiệc bắt đầu, Hứa Ngụy Phàm đã kéo cô lên phía trước, chính thức giới thiệu mối quan hệ hiện tại của hai người.
“Hai người đang yêu nhau sao?” Hứa Yên mở to mắt ngạc nhiên.
“Có thật không, hay là đang bày trò lừa bà già này đây?” Hứa phu nhân bất ngờ không kém.
Chẳng lẽ cô gái mà con trai bà vẫn thường nhắc đến, muốn ra mắt với bà chính là Linh An bé bỏng, đáng yêu này ư? A ha, Hứa Ngụy Phàm cũng khá lắm, vậy mà giấu bà suốt thời gian qua!
Cô hơi căng thẳng, biểu hiện của mọi người là thế nào đây?
Một bên thản nhiên như không có chuyện gì, bên thì sốc đến độ không dám tin. Sao chẳng ai chúc mừng hai người vậy?
“Ba mẹ không bất ngờ sao?” Linh An mơ hồ hỏi bọn họ.
Diệp Sâm ho khụ khụ thành tiếng, rồi đại diện trả lời:
“Đều biết từ lâu rồi. Cái con nhóc này, cứ nghĩ mình qua mắt được mấy kẻ già đầu như bọn ta sao?”
Linh An đen mặt nhìn ông nội và Hứa Ngụy Phàm. Có phải hai người này đã khai hết với cha mẹ cô từ trước rồi không?
Hắn còn đứng ngơ ra đó, Linh An không biết làm thế nào, lại bẽn lẽn hỏi Hứa phu nhân:
“Bác gái à… bác sẽ không phản đối hai đứa con đến với nhau chứ?”
Bà Hứa vội đi đến, ôm chầm lấy Linh An, xúc động đến không nói nên lời.
“Không, không! Trời ơi, con dâu bảo bối của mẹ, sau này thằng nhóc kia dám làm con buồn thì cứ nói, mẹ khai trừ nó khỏi nhà họ Hứa luôn!”
Bà nói đùa, khiến mọi người được một trận cười giòn tan. Cũng đã trễ, ai nấy đều đói nên ăn rất ngon miệng. Suốt bữa tiệc, cả đại gia đình nhà họ Hứa, Diệp nói chuyện vô cùng vui vẻ.
“Chúng ta nên tính dần hôn lễ của bọn trẻ đi. Nhất định phải làm thật hoành tráng nhé!” Diệp Sâm lên tiếng, xem chừng muốn gả con gái lắm rồi.
Hứa phu nhân gật đầu đồng tình, còn phụ họa theo ông:
“Đúng đấy! Đến lúc đó ông nội Linh An làm sẽ làm chủ hôn cho hai đứa. Thật còn gì bằng!”
Linh An thẹn đỏ mặt, rõ ràng đã nói sau khi cô học xong đại học mới tổ chức đám cưới. Cô với Hứa Ngụy Phàm còn chưa vội, sao mọi người sốt sắng thế không biết.