Thì ra lí do mà Lãnh Di Mạt đồng ý đi mua sắm cùng Lưu Phiến Phiến chính là muốn bắt cô ta làm người xách đồ cho mình, chứ không phải theo ý của cô ta, muốn cô làm người hầu cho cô ta sai vặt sao? Còn lâu nhé, cứ ở đó mà mơ tưởng đi, cho dù cô ta có Tả Bân chống lưng đi nữa thì cô cũng chẳng ngần ngại gì đâu, cô vẫn là chủ và cô ta chỉ là một thuộc hạ thôi mà.
Mới đi một vòng thôi mà Lãnh Di Mạt đã mua không biết bao nhiêu đồ túi lớn túi nhỏ đều có đủ cả. Mà hai tay của Lưu Phiến Phiến cũng hoạt động hết công suất rồi, nhưng cô ta vẫn sẽ tạm thời nhẫn nhịn xuống, vì mục đích thật sự của cô ra vẫn chưa thực hiện được mà, còn vài bước chân nữa thôi.
- Chị Lưu, không biết chị còn có hứng thú đi dạo tiếp không?
Thân là một sát thủ nên những món đồ này căn bản cũng không thể làm khó được Lưu Phiến Phiến, cô ta cũng không cho phép bất kỳ tên thuộc hạ nào ló mặt ra để giải vây, bọn họ vẫn là người của Tả Bân nên sẽ gây cản trở cho kế hoạch trước mắt của cô ta.
- Cảm ơn Lãnh tiểu thư đã quan tâm. Nếu cô vẫn chưa mệt thì chúng ta đi tiếp vậy, đúng lúc trước mặt cũng là cửa hàng trang sức thuộc chi nhánh của Đan Thạch, không biết Lãnh tiểu thư có hứng thú qua xem không.
Ngoài mặt vẫn nở một nụ cười xã giao vừa phải, nhưng trong mắt đã lóe lên một tầng đố kỵ dày đặc rồi. May mắn cho cô ta nữa là Lãnh Di Mạt lại không chút nghi ngờ gì, cứ như vậy mà đi tiếp, theo lời của Lưu Phiến Phiến, hai người dừng trước một quầy trang sức, đây đúng là của Đan Thạch rồi.
Nhân viên nhìn thấy hai người liền niềm nở cúi chào, thái độ phục vụ lại rất chuyên nghiệp nữa.
- Xin chào hai vị tiểu thư. Không biết chúng tôi có thể giúp gì được cho hai vị không ạ.
Nếu là đồ của Đan Thạch rồi thì Lãnh Di Mạt cũng không thiếu, nhưng trước giờ đều là Tả Bân tự ý chọn cho cô rồi bắt cô đeo. Cô chưa từng thử cảm giác được tự mình chọn một món trang sức mình thích, nhìn một lượt những món đồ lấp lánh, sang trọng được bày trí trong tủ kính cao cấp, hình như cô đã nhìn trúng một chiếc lắc tay.
......
Cảm giác thời gian đã trôi qua khá lâu, cũng đủ để cho vết thương trên đầu ngón tay ngừng chảy máu rồi nên Tiểu Ngư lại vội giật tay về, còn đẩy nhẹ vào ngực của Ryan để anh ta cách xa mình một chút. Mặt của nó đã sớm đỏ ửng lên như lò than đang cháy, tim cũng chưa cách nào ổn định lại được nhịp đập bình thường.
- Cảm, cảm ơn.
Nhưng Ryan lại không có ý định để nó tự tiện như vậy, không nói một lời nào đã khom lưng rồi bế nó lên. Phản xạ tự nhiên thì Tiểu Ngư vừa hốt hoảng vừa vùng vẫy.
- Này, công chúa Ryan, anh làm gì đấy? Mau thả tôi xuống đi.
Ryan rất nhanh đã để Tiểu Ngư xuống sofa trong phòng khách, sau đó thì lấy hộp đồ y tế dưới gầm bàn lên. Anh ta giữ chặt nó bằng hai chân của mình để dán băng cá nhân lên miệng vết thương, quấn nhẹ qua đầu ngón tay nhỏ nhắn.
- Vừa rồi tôi có nghe được hình như có người chửi tôi là quỷ háo sắc đấy. Nhóc con, cô biết ý nghĩa của nó sẽ là gì không?
Lẽ ra cũng chỉ bị thôi miên đầu óc mà mụ mị theo từng động tác của anh ta, nhưng anh ta lại tốt bụng nhắc lại lời của mình rồi nên Tiểu Ngư cũng không muốn khách khí nữa. Nó phồng má lên tranh luận.
- Còn không đúng sao? Công chúa Ryan, anh đúng là có một cuộc sống phong lưu đáng nể đấy. Chắc là anh rất thích những bữa tiệc đó, có rất nhiều mỹ nhân vây quanh mà.
Cứ nhớ lại những cô gái lả lơi bên cạnh Ryan trong tiệc tối hôm qua thì nó lại tức đến nghiến răng rồi, anh ta không phải quỷ háo sắc thì còn ai xứng với cái danh này nữa chứ?
...
Nhân viên kia có vẻ cũng đã nhận ra điểm này nên liền nhanh miệng giới thiệu.
- Vị tiểu thư này đúng là rất có mắt nhìn, chiếc lắc tay này nằm trong bộ sưu tầm mới nhất trong đầu năm nay, được chế tác từ đá aquamarine, mang lại cảm giác yên bình và thanh lọc cho tinh thần....
Thấy Lãnh Di Mạt vẫn còn chưa dứt khoát chọn lựa nên Lưu Phiến Phiến mới nhanh chóng nói thêm vào để thúc đẩy tiến trình.
- Lãnh tiểu thư, chiếc vòng tay này thật sự rất hợp với cô đó. Hay là cô thử đeo lên xem thử cũng được, nếu không thích thì thôi.
Nghe cô ta nói cũng có lí, với lại cũng không nhận ra điêmt gì bất thường nên Lãnh Di Mạt lại gật đầu đồng ý, nói với nhân viên lấy vòng tay ra cho mình đeo thử.
Ngay sau đó, cô đưa ngay tay trái lên cho nhân viên giúp mình đeo vào, nhưng mới nhận ra cổ tay trái đã có chiếc xiềng xích của Tả Bân rồi. Thấy vậy nên cô mới định đổi tay, cũng ngay lúc đó nhân viên lại nói một câu phá vỡ sự lúng túng, còn khá bất ngờ đối với Lãnh Di Mạt nữa.
- Tiểu thư, nếu cô không ngại thì tôi có thể giúp cô tháo chiếc vòng tay này ra trước.
- Cô có thể tháo được nó sao?
Nghe câu này của nhân viên mà Lãnh Di Mạt như được ôm thêm hy vọng, cô đã từng thử rất nhiều cách để tháo chiếc vòng tay này ra nhưng cũng vô ích. Tả Bân nói với cô chiếc vòng tay này chỉ có thể đeo vào chứ không thể tháo ra, vậy chẳng lẽ hắn đã gạt cô ư?
- Được, vậy cô giúp tôi tháo nó ra đi!
Không hề do dự, cô gật đầu rồi thúc giục nhân viên giúp cô tháo ra. Chỉ là lại không nhìn thấy nhân viên đó và Lưu Phiến Phiến đã có một màn trao đổi qua ánh mắt mờ ám.
..
Ryan bị cái vẻ mặt hậm hực của Tiểu Ngư chọc cười một trận. Anh ta còn không chút kiêng kỵ ghé sát mặt vào gương mặt đang đỏ ửng của nó, ý cười trên môi hệt như yêu nghiệt đang mê hoặc chúng sinh.
- Cho nên...cô mới tức giận như vậy? Đến mức sắp đốt cả nhà của tôi?
Trời à, anh ta có thể đừng cứ áp sát như vậy không? Cứ mỗi lần anh ta đến gần thế này thì nhịp tim lẫn hơi thở của Tiểu Ngư lại loạn hết lên, không cách nào kiểm soát được.
Nó lúng túng mất một hồi, cũng đã nghĩ ra gì đó, lại theo cách cũ chống tay lên ngực của Ryan để đẩy anh ta ra, thẹn quá hóa giận.
- Ai thèm tức giận với mấy cô người đẹp của anh chứ? Chẳng phải anh nói anh chịu thiệt hại nặng nề sau sự việc tối qua ư? Nhưng rõ ràng anh đang lừa tối. Mọi việc đều đẩy hết qua chỗ của lão đại rồi, còn anh chỉ ngồi đây thảnh thơi viết những câu chuyện hoang tưởng. Đúng là tên lưu manh lừa gạt!
Nó nói một tràng dài mà quên luôn cả thở, nói xong thì cũng đứng lên luôn để đi thẳng về phía cầu thang. Ryan bị bỏ lại một mình mà phải mất mấy giây mới tiêu hóa hết những lời nó vừa nói. Gì chứ? Những câu chuyện hoang tưởng? Lưu manh sao?
Thế mà anh ta lại không những không tức giận, còn ngờ ngệch ra cười như một tên dở hơi nữa.
..
Nhân viên kia gật đầu một cái, lấy ra một hộp dụng cụ. Lãnh Di Mạt có nhìn qua nhưng cũng không hiểu rõ về những thứ này, đợi cô ta cầm một cây sắt nhỏ tới rồi đặt lên chỗ mắt con rắn, thao tác vài cái, chiếc vòng quả nhiên có chút biến chuyển.
Nhìn chiếc vòng như sắp được mở ra, Lãnh Di Mạt dần dần ôm hy vọng lớn hơn, nhưng không được bao lâu thì....
- Aaa!!! Đau, đau! Mau dừng lại!
Đột nhiên Lãnh Di Mạt kêu lên một tiếng, mặt mũi cũng tím tái đến khó coi, chắc chắn là đã rất đau. Còn Lưu Phiến Phiến và nhân viên kia, biểu cảm chính là bất ngờ đến chấn động mất mấy giây. Không thể quá lộ liễu hay để lại sơ hở, Lưu Phiến Phiến nháy mắt một cái, nhân viên kia lập tức rút thanh kim loại về. Cô ta vờ hỏi han tình hình.
- Sao vậy? Lãnh tiểu thư, cô không sao chứ?
Không còn bị chiếc vòng tay quái quỷ này siết lại nữa nên cơn đau của Lãnh Di Mạt cũng dịu đi khá nhiều. Cô lắc lắc đầu, tay kia xoa xoa lên cổ tay vừa chịu đau. Vậy là Tả Bân không hề gạt cô hay dọa cô, chiếc vòng tay này không thể tháo ra được, hắn từng nói chỉ có một cách để tháo, đó chính là chặt đứt tay của cô đi. Nhưng đây là lần đầu tiên mà cô chịu cảm giác đau đớn như cắt da cắt thịt khi thử tháo nó ra.
Nói với nhân viên kia mấy câu rồi cô tự quay đầu đi trước, cũng không thèm nhìn xem Lưu Phiến Phiến đang ra ám hiệu gì với người nhân viên kia nữa.