- Các vị đến đây chắc cũng biết hôm nay Lãnh Di Mạt tôi có vai trò gì rồi. Tôi là hình mẫu đại diện cho bộ trang sức mới ra măt của tập đoàn Đan Thạch. Bạn tiệc mà các vị đang nói đến chẳng qua cũng chỉ là một người làm nền hoặc nói thẳng ra thì chính là một chậu hoa mang theo làm vật trang trí. Lãnh Di Mạt tôi không cần phải làm vật trang trí cho chủ tịch Tả trong khi cả hai chúng tôi đều là người đại diện cho bữa tiệc này. Cảm ơn các vị đã có lòng đến đây, chúng tôi sẽ giành thời gian tiếp nhận phỏng vấn sau.
Từng câu từng chữ phát biểu rất rành mạch, rõ ràng. Đặc biệt thu hút sự chú ý của rất nhiều người, bao gồm những phóng viên ở đây và những người ở trong hội trường kia.
Mấy lời đó của Lãnh Di Mạt chính là một gáo nước lạnh hất vào mặt của Lưu Phiến Phiến. Cô ta rõ hơn ai hết, Lãnh Di Mạt là đang cố tình nói cho cô ta nghe, cũng chính là mượn cơ hội này để sỉ nhục cô ta một cách công khai. Nhìn chằm chằm về hướng của Lãnh Di Mạt, cô ta hận không thể một phát đạn kết liễu ả nữ nhân đầy tâm cơ này.
Tả Bân cũng đã bị những lời phát biểu của Lãnh Di Mạt thu hút. Mèo con của hắn từng chút từng chút cho hắn bất ngờ mà, dám đến tham gia đại tiệc một mình, bây giờ còn có tài chửi người rất khéo nữa.
- Xin lỗi lão đại. Thuộc hạ đã cố khuyên tiểu thư nhưng tiểu thư vẫn muốn đến một mình.....
Bằng một cách thần không biết quỷ không hay nào đó, Hầu Tử đã đứng sau lưng của Tả Bân để báo cáo lại nguyên nhân cũng như quá trình của sự việc đang diễn ra trước mắt liên quan đến Lãnh Di Mạt.
Tả Bân một bên nghe báo cáo từ thuộc hạ một bên vẫn đang quan sát xem động thái tiếp theo của Lãnh Di Mạt sẽ là gì.
- Đúng là quá kịch tính rồi, lão Tả, để tớ đoán xem, tối nay chắc sẽ rất náo nhiệt đấy.
Ryan từ từ đi tới chỗ Tả Bân và Lưu Phiến Phiến đang đứng, vừa đi tới đã đánh trống khua chiêng kích vào quả bom sắp nổ là Tả Bân. Đi sau anh ta là Tiểu Ngư, nó nhìn thấy Tả Bân liền cúi đầu chào.
- Lão đại!
Còn Lưu Phiến Phiến nhìn thấy Ryan cũng giống như nhìn thấy chủ, dù thế nào cũng phải kính trọng vài phần.
- Ngài Ryan!
Cả Tả Bân và Ryan đều cùng xua tay gạt qua mấy câu chào đó. Tả Bân không định thảo luận gì ở đây nhưng Ryan lại có vẻ không hợp tác cho lắm, khi nào Tả Bân còn không chịu đối đáp thì khi đó cậu ta vẫn sẽ tiếp tục trò trêu chọc này đến cùng.
- Lão Tả, không phải đã nói cậu đi cùng Mạt Mạt rồi à? Hôm nay đột nhiên lại đưa Phiến Phiến theo, cậu đây là muốn góp vui thêm sao? Nếu đã vậy thì tớ được xem náo nhiệt rồi.
Đứng trước những lời đâm chọt rất nhiều ẩn ý của Ryan, Lưu Phiến Phiến cũng có chút kinh nghiệm để ứng phó. Cô ta cười cười, cung kính gật đầu một cái, nhẹ nhàng đáp lại.
- Ngài Ryan, chắc ngài cũng nghe qua chuyện Lãnh tiểu thư giận dỗi rồi bỏ đi vô cớ chứ? Việc hôm nay cũng tương tự như vậy thôi, Lãnh tiểu thư nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện nên mới muốn được mọi người chú ý nhiều hơn. Cho nên ngài không cần quá lo lắng chuyện này sẽ làm ảnh hưởng đến hiệu ứng ra mắt của thiết kế mới.
Ryan vừa nghe vừa bày ra một vẻ mặt vô hại không mấy quan tâm chuyện này nhưng không ai có thể đoán được trong hồ lô của anh ta có bán gì.
- Phiến Phiến, cô trở về cũng rất đúng lúc. Nếu không thì lão Tả chắc phải nhọc lòng vì nha đầu đó rồi.
Không khí đang dần có mùi thuốc súng, và cũng là Tả Bân mới có thể phá vỡ cục diện này.
- Được rồi Ryan, sắp đến giờ bắt đầu rồi, lo chuẩn bị đi.
Bọn họ đứng chung một chỗ như vậy càng thu hút ánh nhìn cũng như sự tò mò của những người xung quanh hơn, những tiếng bàn luận, suy đoán cũng tăng lên không ngừng.
Lãnh Di Mạt sau khi thoát khỏi được đám phóng viên bao vây cũng đang tiến vào hội trường. Hình ảnh đập vào mắt cô đầu tiên chính là cánh tay của Lưu Phiến Phiến đang khoác tay của Tả Bân, trông rất thân mật và tình cảm nữa, hình ảnh chói mắt đó khiến cô khó chịu cực kỳ, rất muốn xông thẳng đến đó để tách hai người bọn họ ra, nhưng dù thế nào thì cô vẫn còn giữ được lí trí sáng suốt nhất. Cố bày ra một dáng vẻ xinh đẹp và lộng lẫy nhất, chỉ có bản thân cô mới biết trong lòng cô đang dậy sóng như thế nào.
Cô nhìn về phía đôi nam nữ đứng sát nhau kia, và Tả Bân hắn cũng đang nhìn cô không dời mắt mà. Ánh mắt đó vô tình lại làm cho cô rùng mình, hoảng loạn, cứ như đang từ từ đánh úp lí trí mạnh mẽ nhất hiện giờ của cô, phải chăng là vì cô đang chột dạ ư?
- Lãnh tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Tâm thế bần thần của Lãnh Di Mạt bất thình lình bị phá vỡ khi nghe giọng người đàn ông đang gọi mình. Cô giật mình nhìn lại thì thấy anh ta đang đứng rất gần rồi.
- Nhìn xem bên kia kìa, đó chẳng phải là Ngôn tổng của tập đoàn Daji sao?
- Ôi trời, đẹp trai vậy sao? Có chắc là Ngôn tổng không đấy? Tôi nghe đồn Ngôn tổng là một lão già mà.
- Chắc chắn rồi, chính là Ngôn tổng đấy. Anh ấy vừa mới về nước thôi, đúng là bạch mã hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích đây rồi.
Những lời bàn luận sôi nổi đập thẳng vào tai của Lãnh Di Mạt, cô nhìn chằm chằm Ngôn Dực đứng đối diện với nụ cười tươi rói như ánh mặt trời.
- Sao anh lại đến đây?
Nhìn thấy Lãnh Di Mạt, động thái đầu tiên của Tiểu Ngư đương nhiên là chạy tới chỗ của cô. Nhưng nó chỉ vừa mới muốn đi thôi thì người đàn ông bên cạnh liền kéo tay nó lại ngay.
- Tiểu thư!
- Nhóc con, cô ngoan ngoãn đứng đây đi.
Từ đầu đến giờ chẳng có một biểu cảm nào là quá đặc biệt, hình như là bởi vì cảnh tượng trước mặt cũng đều nằm cả trong dự tính của Tả Bân rồi. Hắn đút một tay trong túi quần, phong thái lại vô cùng ung dung, còn rất cao hứng cong môi cười thật sâu. Đến rồi, hắn đã đợi từ nãy giờ rồi mà.
Ánh mắt của Tả Bân hướng về phía trước mang theo một loại ý nghĩa không thể đoán ra được, tưởng chừng là muốn đem đối phương nuốt chửng luôn một lần, nhưng vẫn là không bằng từ từ diễn tuồng đã.
Hai tay Ngôn Dực đút trong túi quần, đôi chân thon dài bước từng bước dứt khoát đi tới gần Lãnh Di Mạt hơn, cúi đầu thì thầm bên tai cô, đồng thời hướng ánh mắt khiêu khích về phía Tả Bân.
- Đương nhiên là đến để giám sát cô rồi.
Đột nhiên anh ta lại áp sát vào mình như vậy, Lãnh Di Mạt không tránh khỏi rùng mình và còn rợn tóc gáy nữa, vội lùi lại hai bước để né tránh, nhưng vẫn không quên trả lời lại anh ta với tông giọng nhỏ nhất.
- Không dám để Ngôn thiếu chủ phải nhọc lòng. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, chỉ cần có thời cơ thích hợp sẽ lập tức làm ngay.
Tư thế quá mức gần gũi và mờ ám của đôi nam nữ đã thành công kích hoạt cơn thịnh nỗ được ém chặt trong người Tả Bân, bàn tay hắn đang đút trong túi quần đã sớm cuộn chặt thành quyền. Ngôn Dực, đúng là càng lúc càng ngáng đường hắn, xem ra đã bước nào đó thành công tiếp cận được Lãnh Di Mạt và con mèo nhỏ đó của hắn cũng đang dần sập bẫy.
Cảm nhận được sự quái dị của bầu không khí này, Ryan nhanh chóng kéo Tiểu Ngư đi cùng mình.
- Lão Tả, tớ qua đó trước, lát gặp lại nhé!
- Này, anh đưa tôi đi đâu vậy? Tiểu, tiểu thư....
Bị kéo đi không được báo trước và cũng không có một lí do, Tiểu Ngư đương nhiên không chịu hợp tác. Nhưng Ryan cũng không thuận theo ý của nó, anh ta gầm nhẹ một tiếng để nhắc nhở.
- Nhóc con, nhiệm vụ hôm nay của cô chính là bảo vệ tôi đấy.
Đùa gì chứ? Bây giờ còn không mau chuồn đi thì đợi đến lúc nào nữa, chẳng lẽ đợi đến lúc bọn họ lao vào đấm nhau sao? Lúc đó thì đúng là lại bị cuốn vào câu chuyện không liên quan đến mình nữa.