Tả Bân một tay đút trong túi áo choàng, một tay đưa lên bóp bóp mi tâm thể hiện sự mệt mỏi cùng bực dọc.
- Phiến Phiến, nếu em vẫn còn quản chuyện của tôi nữa thì em có thể đi được rồi. Lập tức trở lại Thái Lan cho tôi.
Vốn dĩ hắn định cho Lưu Phiến Phiến ở lại đây vài ngày, nhưng sau khi thấy thái độ của Lãnh Di Mạt với cô ta và đến bây giờ thì chính là việc cô ta không biết giới hạn của mình, hắn cũng không còn nhiều kiên nhẫn như vậy. Tả Bân hắn thân là thủ lĩnh của cả một tổ chức, sao hắn lại không rõ những gì mà Lưu Phiến Phiến vừa nói đó được, thậm chí hắn còn rõ hơn ai hết nữa. Trừ phi hắn cho phép thì Lãnh Di Mạt mới có thể ra tay với hắn, bằng không thì dù cô có ba đầu sáu tay cùng sẽ thất bại thảm hại thôi. Cho nên hắn không cần những lời khuyên sáo rỗng và vô nghĩa như vậy, càng không muốn nghe nửa câu nào của chuyện này nữa.
- Lão đại, em xin ngài mà. Ngài giữ cô ta lại dù cô ta không giết ngài cũng sẽ hại chết ngài thôi.
Lưu Phiến Phiến lắc đầu liên tục, không cam tâm mà kéo lấy tay của người đàn ông. Cô ta tiến lên mấy bước nữa để đứng ngay trước mặt của hắn, còn để chặn hắn lại.
- Lão đại, nếu ngài không tin Lãnh Di Mạt có lòng dạ phục thù thì cũng không sao. Nhưng còn món nợ mà Lãnh Di Tu đã nợ ngài và gia đình ngài thì sao chứ? Chẳng lẽ ngài quên hết rồi? Ngài cũng tha thứ cho bọn họ rồi? Lão đại, em biết ngài không để ý đến những lời em khuyên. Nhưng ít nhất ngài cũng nên nhớ mục đích mà ngài vào Xích Bang là gì, nhớ mối thù của mình.
Những lời này của cô ta đúng là đã có tác động rõ rệt đến Tả Bân. Hắn đứng bất động vài giây, gương mặt trầm xuống nặng nề, cứ như vừa bị điểm phải tử huyệt. Phải rất lâu sau đó, mới thấy hắn bật cười như hóa dại, từ từ ngẩng đầu lên để nhìn thẳng vào mặt cô ta, lạnh lùng nhắc nhở.
- Phiến Phiến, đừng nghĩ hôm nay tôi cho em được một chút uy thế thì em liền nghĩ có thể thay tôi quyết định mọi chuyện. Kết thúc tiệc ra mắt, em trở lại Thái Lan đi. Sau này nếu không có lệnh của tôi thì em đừng tự ý rời vị trí. Còn nữa, tốt nhất là em nên giữ khoảng cách với Mạt Mạt. Chuyện không nên can thiệp thì đừng cố can thiệp!
Nói xong hết những gì cần nói, hắn liền quay lưng đi luôn, mặc kệ người kia đang có phản ứng ra sao, có gọi hắn hay cầu xin thế nào đi nữa thì hắn cũng chẳng thèm quay đầu lại. Cánh cửa đóng lại thì tất cả coi như đã xong xuôi.
Nhìn cánh cửa khóa chặt trước mặt mình, Lưu Phiến Phiến nắm chặt hai tay đặt hai bên đùi, từ đáy mắt hiện lên sự bất mãn đến giới hạn cao nhất. Nếu Tả Bân đã quyết định như vậy rồi thì cô ta sẽ làm theo cách của mình.
- Ummm.....ummm......
Bị trói chặt tay chân và ném trên giường, Lãnh Di Mạt cũng chỉ kêu được mấy tiếng ú ớ không trọn vẹn từ cổ họng phát ra vì miệng cũng đang bị băng dính dán chặt vào. Nhìn người đàn ông vừa mới ra ngoài cửa và bây giờ đã quay trở lại, với dáng vẻ vô cùng thong thả khi ngồi xuống bên mép giường. Bàn tay hắn nhẹ nhàng chạm hờ lên má của cô, chầm chậm di chuyển tới miếng băng dính trên miệng của cô.
- Ummm....ummmm......
Lãnh Di Mạt không ngừng cự quậy, liều mạng lắc đầu để tránh né sự đụng chạm của hắn, nhưng dường như cô càng chống đối thì lại càng phản tác dụng. Tả Bân mang khí thế của một kẻ chiến thắng đang cẩn thận đánh giá chiến lợi phẩm của mình.
- Thế nào rồi Mạt Mạt? Đã nghĩ ra phải nhận lỗi thế nào chưa?
Nếu ánh mắt có thể giết người được thì Tả Bân không biết đã chết bao nhiêu lần rồi. Lãnh Di Mạt mặc dù không thể cử động, cũng không thể mở miệng nói chuyện nhưng vẫn không ngừng nhìn hắn với ánh mắt căm phẫn đó. Cô cảm thấy ghê tởm với những cái đụng chạm từ hắn, muốn né tránh nhưng lại không được.
- Ummm.....ummmm......
Tả Bân bị cảnh tượng trước mặt làm cho hưng phấn hơn gấp bội, bàn tay không ngừng mơn trớn làn da trắng mịn, bất chợt dùng sức nắm giữ cằm thon nhỏ để cúi đầu hôn xuống vị trí môi đang bị băng dính dán lại, dù không trực tiếp chạm môi nhưng hắn vẫn hôn cô một cách thô bạo như cũ.
Hai tay bị trói chặt, trên người lại chỉ có chăn phủ qua một đoạn nên càng cố vùng vẫy thì trông Lãnh Di Mạt càng nhếch nhác hơn. Toàn thân đau nhức sau một trận dày vò từ tên nam nhân suốt hơn hai tiếng, bay giờ cứ như sắp thịt nát xương tan đến nơi rồi.
Đợi đến khi Tả Bân hôn chán chê rồi, hắn mới chịu dừng lại và từ từ ngồi thẳng lưng lại, lúc này mới xé băng dính ra cho cô.
- Đồ khốn! Ông mau thả tôi ra! Tả Bân, ông phát điên gì nữa đây? Ông trói tôi lại làm gì hả? Đồ điên! Mau thả tôi ra!
Vừa mới được mở miệng thì Lãnh Di Mạt lại hét ầm lên rồi, cũng bởi vì cô lúc nào cũng ồn ào như vậy nên Tả Bân hắn mới dán miệng cô lại. Hắn nghe cô chửi cũng không có gì to tát cả, nếu cô vẫn còn sức chửi thì cứ để mặc cô chửi đến sáng cũng được.
- Cháu cứ ở đây từ từ kiểm điểm lại việc làm hôm nay của mình. Khi nào chú thấy cháu có thành ý hối cải thì sẽ cởi trói cho cháu.
Nói xong rồi, hắn liền đứng lên để đi tới quầy rượu, vừa châm một điếu xì gà lên thì cũng tự rót cho mình một ly rượu, sau đó thong thả ngồi xuống ghế sofa gần đó, từ từ chờ xem biểu hiện của Lãnh Di Mạt.
Nữ nhân bị trói chặt hai tay hai chân nằm giữa giường lớn không ngừng lăn lóc bốn phía, cọ qua cọ lại như cá mắc câu. Cô chửi mệt rồi nên cũng trả lại không gian yên tĩnh cho căn phòng, chỉ là vẫn đang không ngừng nỗ lực để thoát khỏi dây trói đang trói chặt tay chân của mình, còn nhìn tên nam nhân đang bắt chéo chân, thong thả uống rượu trên sofa như đang nhìn kẻ thù mười đời tám kiếp.
...
Sau khi Ngôn Tô nổi giận, Ngao Bính không còn được đến diện kiến nữa mà phải lo giải quyết đống hỗn độn không thành việc kia. Nhưng gã có nghĩ thế nào thì cũng không thể không nghĩ những việc này đều từ Ngôn Dực mà ra. Nếu không phải do Ngôn Dực cứ nằng nặc đòi tiếp cận Lãnh Di Mạt rồi đối phó với Tả Bân để lập công thì gã cũng không cần phải tự ra tay làm những chuyện này. Mục tiêu đầu tiên của Ngôn Dực khi tiếp cận được Lãnh Di Mạt chính là bữa tiệc ra mắt thiết kế mới của Đan Thạch, đây cũng là công việc của công ty ngoài ánh sáng mà Ngôn Tô chỉ giao cho Ngôn Dực quản lý, khởi đầu đã là điểm mạnh của Ngôn Dực hơn hẳn gã nên gã phải ngăn cản con đường này. Mà cách tốt nhất chính là khiến cho Tả Bân không thể xuất hiện tại bữa tiệc ra mắt đó, thì kế hoạch của Ngôn Dực sẽ không thể nào thực hiện được. Và phá hủy lô hàng đến Trung Đông của Xích Bang thì chắc chắn Tả Bân sẽ phải rời khỏi Thượng Hải vài ngày. Cách này không chỉ có thể ngăn cản đường diệu kế của Ngôn Dực dùng để đối phó Tả Bân mà còn gây bất đồng trong mối quan hệ của hai cha con Ngôn Tô nữa. Kế hoạch hoàn hảo như vậy, không ngờ vẫn bị Tả Bân phản công và bị Ngôn Dực phá hỏng, món nợ này, gã tự thề nhất định phải trả lại hết.
- Thiếu chủ đúng là nhanh nhạy và thông minh. Không cần quá nhiều công sức vẫn có thể làm cho lão đại yên lòng. Ngao Bính vẫn còn phải nhờ thiếu chủ chỉ dạy nhiều hơn.
Ở ngoài vườn vào giờ này thường không có mấy người làm qua lại và còn khá yên tĩnh nữa, Ngao Bính đã đứng một mình ở đây được một lúc, cho đến khi Ngôn Dực đi ngang qua, đây chính là cơ hội để gã gửi gắm vài lời tâm tình.
Bước chân của Ngôn Dực cũng dừng lại khi nghe được những lời bên tai như vậy, bởi vì quá nổi bật đi mà, anh ta có muốn phớt lờ thì cũng khó. Quay mặt nhìn sang người đứng sóng vai cùng, anh ta nhếch môi cười khẩy một tiếng, rất tự nhiên mà đáp trả ngay.
- Lại khiến anh chê cười rồi, tôi cũng chỉ làm được chút việc nhỏ cho cha nuôi, đâu dám kể công gì chứ.
Ngoài mặt cố giữ thái độ hòa hoãn, nhưng chắc chắn trong bụng của Ngao Bính đã lấp đầy biết bao nhiêu là câu chửi muốn ném thẳng vào mặt của Ngôn Dực. Gã hận không thể xé bỏ cái lớp mặt nạ ngụy quân tử này, đúng là thâm sâu khó dò mà. Gã đi theo Ngôn Tô bao năm nay, dốc lòng dốc sức vì ông ta, làm đủ mọi việc ông ta sai bảo, chỉ muốn chứng minh với ông ta rằng cho dù gã chỉ là một con chó hoang được nhặt bên đường về nhưng vẫn có thể không tiếc tính mạng vì ông ta. Gã đã cố gắng bao nhiêu năm, phải trả giá như thế nào để đổi lại được vị trí ngày hôm nay, nhưng hiện giờ Ngôn Dực đang là mối đe dọa rất lớn đối với gã, nếu không sớm diệt trừ thì e là gã sẽ mất hết tất cả những gì đang có, nhất là sự tín nhiệm của Ngôn Tô.
- Thiếu chủ, tôi không học rộng biết nhiều như ngài, nhưng tôi vẫn biết một đạo lí thế này. Làm việc gì cũng nên tự lượng sức mình, nếu không hậu họa sẽ rất khó tránh khỏi.
Nói được những lời muốn nói rồi, Ngao Bính cũng cúi đầu chào một cái và rời đi với một tiếng cười vô cùng sảng khoái.
Đứng yên ở một chỗ, Ngôn Dực chỉ hừ lạnh một tiếng, còn nhếch môi châm biếm.
- Thiếu chủ, chuyện lần này chắc chắn là do Ngao Bính dàn dựng. Có cần….
- Không cần vội. Chó hoang được ăn nhiều quá lại tưởng mình là vật cưng, cứ từ từ hưởng thụ sự hưng phấn nó muốn rồi giết nó lúc không kịp phòng bị mới là cái kết thích hợp nhất với nó.