Lãnh Di Mạt không biết mình đã chạy ra khỏi thủ phủ như thế nào nữa, bây giờ định thần lại thì không biết đã đi được bao lâu rồi, và cũng không có một tên thuộc hạ nào đuổi theo cả.
Cô bần thần bước từng bước dọc ven đường, nước mắt cũng đã được gió hong khô cả rồi, nhưng vết thương trong tim của cô vẫn không cách nào ngừng rỉ máu. Những lời mà Tả Bân nói hôm nay còn in rõ mồn một trong đầu của cô.
Kít!!!
Chiếc xe không biết từ đâu tới, bất thình lình chặn trước mặt của Lãnh Di Mạt trong sự ngơ ngác của cô, cửa xe từ từ hạ xuống và gương mặt rất đỗi thân quen của người đàn ông xuất hiện. Lãnh Di Mạt đứng ngẩn ra mà nhìn anh ta.
- Sao anh lại ở đây? Anh đang theo dõi tôi sao?
Người đàn ông đưa tay lên tháo kính râm đang đeo bỏ xuống, trên môi treo một nụ cười không chút đứng đắn.
- Tôi đến thủ phủ Xích Bang để tìm cô đấy. Không ngờ lại nhìn thấy cô chạy từ trong đó ra, tôi đã gọi mà cô không thèm nhìn lại, nên tôi mới phải đi theo cô suốt dọc đường như vậy. Sao vậy? Tả Bân lại ức hiếp cô?
Có lẽ vì không muồn bị mất mặt trước Ngôn Dực nên Lãnh Di Mạt đã vội nghiêng đầu né tránh ánh mắt của anh ta đang dò xét gương mặt mình, cho dù cô đã nín khóc nhưng đôi mắt sưng húp vẫn là bằng chứng tố cáo rõ ràng nhất.
- Anh tìm tôi có việc gì nữa? Không phải chúng ta đã thống nhất kế hoạch trong buổi tiệc hai ngày tới rồi à?
Trên tay Ngôn Dực vẫn cầm chiếc kính râm vừa tháo xuống và để một bên đuôi gọng kê lên môi như đang thư giãn.
- Nếu là hai mươi phút trước thì có lẽ tôi sẽ tìm cô để nói chuyện hợp tác của chúng ta. Nhưng xem ra bây giờ thì không được rồi, hình như Lãnh tiểu thư cần đến một nơi. Trùng hợp tôi lại biết chỗ này.
Tâm trạng của Lãnh Di Mạt đang rất tệ nên cô chắc chắn mình không đủ kiên nhẫn mà đứng đây nghe mấy lời trêu chọc của Ngôn Dực nữa.
- Thân là thiếu chủ của Hồng Bang nhưng có vẻ như anh rất rảnh rỗi thì phải. Tôi khuyên anh đừng nên quản chuyện của người khác thì hơn.
Ánh mắt của Ngôn Dực nhìn cô vẫn không thay đổi, đó là một kiểu ánh mắt rất khác so với lúc anh ta nhìn những người khác.
- Lãnh tiểu thư không đừng nên từ chối vội như vậy. Cô định quay lại đó hay đi lang thang như vậy tới tối hả?
Thấy Lãnh Di Mạt đã có chút do dự nên Ngôn Dực liền tranh thủ nói vào thêm mấy câu.
- Lên xe đi, đảm bảo sẽ không khiến cô thất vọng đâu.
Do dự một lúc, cuối cùng Lãnh Di Mạt cũng chịu bước lên xe của anh ta.
..
Đã lâu lắm rồi không được trải qua cảm giác bình yên và hạnh phúc này, người đàn ông mình yêu đang ngồi ngay trước mắt, trái tim của Lưu Phiến Phiến lại đập loạn lên không kiểm soát. Cô ta chỉ cần ngước mắt lên một chút đã nhìn rõ cả gương mặt đẹp đến thần hồn điên đảo kia, người đàn ông vẫn trầm ổn, thong thả như cũ, bàn tay cầm cọ trang điểm tỉ mỉ vẽ một hình họa tiết tinh xảo. Những lúc như vậy trông Tả Bân rất chuyên tâm và còn dịu dàng nữa, hoàn toàn khác với phong thái ngoan độc lúc đối đầu trên thương trường hay giới hắc đạo.
Không gian cực kỳ yên tĩnh và bình lặng chỉ có hai người đang ngồi đối diện, Lưu Phiến Phiến ngồi trên ghế trước bàn trang điểm, Tả Bân thì ngồi lên một bên góc bàn để vừa vặn có thể vẽ được mặt cho cô ta. Nụ cười hạnh phúc trên môi của Lưu Phiến Phiến không kéo dài được bao lâu khi cứ nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay của người đàn ông thì cô ta lại nhớ đến chiếc vòng tay mà Lãnh Di Mạt đeo, vẫn là không nhịn được rồi hỏi.
- Lão đại, Lãnh Di Mạt là con gái của Lãnh Di Tu đấy.
Cô ta có rất nhiều chuyện muốn hỏi nhưng lại không biết có nên hỏi hay không, vẫn nhớ đến mối ân oán của Tả Bân và Lãnh Di Tu nên cô ta đã đánh vào điểm này.
Động tác vẽ của Tả Bân vẫn không bị tác động hay ảnh hưởng gì khi tâm trí của hắn không bị lung lay.
- Tôi biết.
Nghe cách mà hắn đáp lại, Lưu Phiến Phiến càng không tránh được sự nóng vội. Cô ta còn muốn tiếp tục xoáy sâu vào vấn đề đó nữa.
- Vậy tại sao ngài còn giữ cô ta ở lại chứ? Ngài không sợ một ngày nào đó cô ta sẽ giết ngài để trả thù cho Lãnh Di Tu sao?
Tả Bân vẫn tập trung vẽ cho xong hình họa tiết trên mặt cho Lưu Phiến Phiến, trả lời cô ta với một thái độ vô cùng bàng quang.
- Em nghĩ tôi vô dụng đến mức để một đứa trẻ ranh giết được?
Đã nhắc đến Lãnh Di Mạt rồi nên Lưu Phiến Phiến mới không kìm được cảm xúc mà liên tục truy hỏi.
- Lão đại, em không có ý đó. Ngài còn nhớ ngài từng nói gì với bọn em khi bọn em mới bước vào Xích Bang không? Ngài nói trong thế giới này, tuyệt đối không thể có điểm yếu. Bởi vì điểm yếu là để chịu sự thuần phục và uy hiếp từ kẻ thù. Một khi có điểm yếu thì chính là đang tự sát. Ngài vẫn còn nhớ chứ?
Tả Bân không nhìn ra được ẩn ý bên trong những lời nói này của cô ta nên cứ trả lời theo nghĩa đen của từng ý thôi.
- Tôi nhớ. Đó là lời mà tôi đã nói.
Lưu Phiến Phiến nghe xong thì không khỏi bật cười, tiếp tục hỏi.
- Nhưng không phải ngài cũng dần có điểm yếu rồi sao?
Tả Bân có chút kinh ngạc mà nhìn xuống, hỏi ngược lại.
- Tôi có điểm yếu? Phiến Phiến, em đang nói linh tinh gì vậy?
Đã nói đến mức này rồi thì Lưu Phiến Phiến cũng không còn gì phải dè chừng nữa, cứ liều lĩnh xác nhận một lần cho dứt khoát đi.
- Chính là Lãnh Di Mạt đấy, cô ta không phải điểm yếu của ngài sao?
Nghe vậy, Tả Bân đúng là có một chút phản ứng, động tác tay hình như vừa mới cứng đờ ra giây lát nhưng rất nhanh đã trở về trạng thái như cũ, đúng lúc là hắn cũng đã vẽ xong hình trên mặt cho Lưu Phiến Phiến rồi, nhưng vẫn ngồi yên tại chỗ và vừa lau tay vừa hỏi.
- Nói linh tinh gì vậy? Chuyện tôi giữ Mạt Mạt lại cũng là vì con bé còn có ích đối với tôi.
Nói hết câu đó thì hắn cũng bước xuống khỏi chỗ đang ngồi và chuẩn bị rời đi. Nhưng khi hắn vừa bước được hai bước thì Lưu Phiến Phiến lại lớn tiếng hỏi.
- Vậy chiếc vòng tay đó thì sao?
Cảm nhận được người đàn ông đã dừng bước ở phía sau nên cô ta mới hỏi tiếp, hạ thấp giọng lại và còn đang từ từ điều chỉnh lại hơi thở.
- Chiếc vòng đó, ngài đã nói nó là một đôi với chiếc nhẫn của ngài. Ý nghĩa của nó đã rõ ràng là sẽ thuộc về người trong lòng của ngài, và bây giờ ngài lại tặng nó cho Lạnh Di Mạt. Ngài giải thích thế nào về việc này đây?
Hỏi xong câu cuối cùng thì cô ta cũng quay đầu lại để nhìn theo bóng lưng của người đàn ông, trong mắt còn đang tràn ngập sự lo lắng cùng sợ hãi đang lớn dần, từng giây từng phút chờ đợi câu trả lời từ người đàn ông.
Tả Bân dừng bước từ nãy giờ, cũng đã xoay người lại để đối diện người phụ nữ vừa chất vấn mình. Vấn đề mà Lưu Phiến Phiến đang hỏi, hắn đã từng tự hỏi lòng hắn, rốt cuộc lí do gì đã khiến hắn tặng chiếc vòng tay đó cho Lãnh Di Mạt, cứ như vậy mà hắn tự cho rằng chiếc vòng chính là xiềng xích hắn tạo ra cho cô. Nhưng hôm nay khi nghe câu hỏi này từ một người ngoài, buộc hắn phải tự hỏi lại mình lần nữa, liệu có phải còn một lí do khác nữa hay không?
Không đâu, đó chẳng qua chỉ là một sợi dây xích mà hắn dùng để trói buộc Lãnh Di Mạt thôi. Hắn lắc đầu cố phủ nhận hết tất cả. Có phải chăng là đang lo sợ gì đó hay không?
- Từ khi nào mà em lại có thói đố kỵ tầm thường này rồi? Mạt Mạt không hòa hợp được với em thì sau này hạn chế chạm mặt với con bé.
- Còn nữa, tôi chỉ để em ở đây ba ngày thôi, nhanh chóng trở lại Thái Lan đi.
Hắn buông một tràng mấy câu mà không để cho Lưu Phiến Phiến có cơ hội đáp lại, nói xong thì cũng xoay người rời khỏi luôn. Hắn đang dần cảm thấy thật khó để đối mặt với những câu hỏi liên quan đến Lãnh Di Mạt của Lưu Phiến Phiến. Điểm yếu của hắn sao có thể là Lãnh Di Mạt được chứ? Đúng là quá mức vô lí rồi.
Nhìn bóng lưng người đàn ông đã khuất sau cánh cửa, trái tim của Lưu Phiến Phiến cứ như vừa bị ném từ trên cao xuống, cuối cùng vẫn là không có một lời giải đáp hay một lối thoát.