Trên một nóc nhà của nơi nào đó, Ngôn Dực vừa tắt máy xong nhưng vẫn chưa bỏ điện thoại xuống. Anh ta còn nhìn bức ảnh chụp của Lãnh Di Mạt được đính kèm trong thông tin mà thuộc hạ gửi tới, một nụ cười chứa đầy ẩn ý treo trên gương mặt anh tuấn bất phàm.
Anh ta nhớ nhất chính là câu mà Lãnh Di Mạt vừa miêu tả về mình, cô nói anh ta là người nguy hiểm? Nhưng cô lại chịu đựng ở bên cạnh con thú ăn thịt kia, thà rằng chịu đựng làm con rối cũng không muốn bắt tay cùng anh ta lật đổ Tả Bân, chẳng lẽ còn lí do gì khác nữa sao?
- Thiếu chủ, sao ngài lại chắc chắn Lãnh tiểu thư sẽ đồng ý lời mời của ngài?
Tên thuộc hạ thân tín nhất của Ngôn Dực luôn đứng bên cạnh, tò mò nên hỏi thử.
Ngôn Dực cười cười và nhìn về phía trước, những tòa nhà chọc trời đứng sát nhau thành một viễn cảnh rất bí bách và ngột ngạt, anh ta thở dài một hơi, cũng không biết là đang tự nói với chính mình hay là trả lời thuộc hạ của anh ta nữa.
- Lãnh Di Tu chết trong tay của Tả Bân, không ai biết được sự tình thế nào ngoại trừ Lãnh Di Mạt. Người nào có mắt cũng có thể nhìn ra hiện giờ Lãnh Di Mạt đang bị Tả Bân khống chế, cô gái này không phải là không muốn lật đổ Tả Bân mà là vì không có đủ sức mạnh, cũng chưa thể tin tưởng tôi. Nhưng chắc chắn cô ấy sẽ thử, dù sao thì cũng không còn gì để mất nữa, giết được Tả Bân coi như có thể trả thù cho người cha xấu số kia.
Sau khi nói ra những lời này thì anh ta lại chợt nhận ra có vẻ như có gì đó không phải đúng như vậy, chính anh ta cũng còn đang nghi ngờ, tại sao Lãnh Di Mạt lại do dự lâu thế này? Không phải chỉ cần trả thù cho Lãnh Di Tu thôi sao?
Càng nghĩ tới nữ nhân đó, tâm tư của Ngôn Dực càng có vẻ hỗn loạn. Anh ta cầm chai rượu bên cạnh lên uống một ngụm, để ổn định lại tâm trí, có thể nhìn ngắm toàn bộ khung cảnh của thành phố nhộn nhịp này từ vị trí cao nhất vẫn luôn là cảm giác tuyệt nhất. Những lúc có tâm sự hay cần yên tĩnh để suy ngẫm một việc gì đó thì anh ta vẫn thường hay leo lên nóc nhà cao nhất hoặc là sân thượng như thế này. Việc này dường như đã trở thành một thói quen của anh ta và tất cả những thuộc hạ của anh ta cũng không còn xa lạ gì với hình ảnh này của ông chủ nữa.
......
Tiểu Ngư bôi thuốc xong rồi và khi nhìn qua Ryan thì thấy anh ta vẫn còn rất tập trung vào bản thiết kế sắp hoàn chỉnh. Nó để lọ thuốc lên bàn, co chân lại trước ngực và ngồi gọn trên ghế, ánh mắt vẫn không ngừng dõi theo từng động tác của người đàn ông.
- Công chúa Ryan, anh ở trong vườn nho để tạo ra thiết kế tỉ bạc, cảm hứng cũng thật khác thường đấy.
Động tác của Ryan bất chợt dừng lại khi nghe người bên cạnh nói câu này với mình. Anh ta vẫn là chú ý đến chân của Tiểu Ngư xem sau khi nó bôi thuốc rồi thì có xảy ra phản ứng gì khác thường không, thấy nó hoàn toàn bình thường thì anh ta mới thở nhẹ ra. Đồng thời cũng cười cười.
- Cô đang xem thường nơi làm việc lý tưởng này của tôi sao? Cho cô biết nhé, từ trước đến nay tôi đều ở đây tạo ra rất nhiều thiết kế tiêu biểu nhất cho Đan Thạch đấy.
Tiểu Ngư vòng tay ôm hai chân trước ngực, cằm để trên một bên đầu gối, gương mặt thanh thuần đang có vẻ đăm chiêu.
- Công chúa Ryan. Anh và lão đại của chúng tôi có vẻ rất thân nhỉ? Nhưng rõ ràng tính cách của hai người khác nhau hoàn toàn.
Ryan nhìn nó với ánh mắt nổi vẻ hứng thú. Anh ta bật cười một tiếng, tiện tay hái một lá nho trên đầu xuống và nheo mắt nhìn xuyên qua một lỗ thủng trên đó.
- Tôi biết cô và Mạt Mạt vẫn xem lão Tả là kẻ thù, coi cậu ta là ma quỷ. Tôi cũng không vì là bạn thân của cậu ta mà thay cậu ta biện minh, tôi chỉ muốn cho cô vài lời khuyên. Có những chuyện không phải chỉ nhìn bằng mắt của mình thì đó hoàn toàn là tất cả mọi chuyện, cũng không phải những gì cô đang thấy là sự thật.
Tiểu Ngư vẫn luôn nhìn anh ta và nghe những lời phân tích có vẻ trừu tượng của anh ta. Nó lắc đầu, nói một cách dứt khoát.
- Tôi không quan tâm lão đại là người như thế nào. Điều mà tôi quan tâm chính là cả đời tiểu thư được bình an và hạnh phúc, nhưng một ngày tiểu thư còn ở trong tay của lão đại thì tiểu thư vẫn không thể sống cuộc sống của chị ấy.
Chỉ cần nghe nửa câu thôi là Ryan cũng có thể đoán ra ý tứ thực sự của Tiểu Ngư là gì. Anh ta vừa đùa nghịch với chiếc lá trên tay vừa hỏi lại rất bình thản.
- Cho nên cô đang muốn nhờ tôi giúp cô đưa Mạt Mạt đi?
Nếu anh ta đã hiểu rõ vấn đề ngay như vậy rồi thì Tiểu Ngư cũng không cần phải chần chờ gì nữa, nó liền gật đầu ngay và còn nói thêm.
- Anh là bạn thân của lão đại, nhất định có thể khuyên ngài ấy. Nếu anh đồng ý....
- Dừng lại! Cô không cần nói gì nữa cả, chuyện này tôi tuyệt đối không thể can thiệp được. Tôi và lão Tả cho dù là bạn thân nhưng vẫn có nguyên tắc phải tuân thủ, có những chuyện không thể can thiệp, một trong số đó là chuyện phụ nữ. Bằng không thì cậu ta nhất định sẽ bẻ gãy cổ của tôi mất.
Mặc dù không đặt vào quá nhiều hy vọng nhưng khi nghe câu trả lời của Ryan. Người duy nhất hiểu rõ Tả Bân là anh ta mà vẫn không thể làm gì thì có phải là Lãnh Di Mạt hoàn toàn hết hy vọng được tự do rồi không?
Nhìn Tiểu Ngư chán chườn với một vẻ mặt thất vọng, trong lòng Ryan nổi lên chút áy náy và buồn bực, nhưng anh ta thực sự không thể làm gì trong chuyện của Lãnh Di Mạt.
Trong phòng làm việc của chủ tịch.
Tả Bân vừa đọc qua bản kế hoạch mà Hầu Tử vừa đưa tới vừa xem thiết kế sau khi được sửa lại của Ryan. Tất cả dường như đã rất vừa ý của hắn, các cơ mặt đều giãn ra, đôi mắt đen sâu cũng sáng hẳn. Hắn xem qua một lượt rồi đóng tất cả lại, hỏi ngay Hầu Tử đứng trước mặt.
- Phía Masson thì sao? Anh ta đồng ý đầu tư rồi chứ?
Đứng đây từ nãy đến giờ, Hầu Tử vẫn lo lắng nhất chính là phải trả lời vấn đề này. Cậu ta thừa biết là không thể tránh, nhưng để thuật lại chuyện này quả là còn khó hơn cả việc giết người nữa.
- Lão đại, chuyện này....Masson, anh ta có đưa ra một điểu kiện với ngài nếu muốn anh ta ký hợp đồng đầu tư.
Tả Bân vẫn đang đọc văn kiện trên bàn, sau khi nghe cách báo cáo do dự và ấp úng của Hầu Tử, hắn có chút không hài lòng, hơi ngẩng đầu lên để ra lệnh.
- Là gì? Nói mau!
Không biết sau khi nói xong thì có xảy ra bão táp hay không nhưng Hầu Tử cũng chỉ có thể thở dài trước.
- Đó là tiểu thư. Anh ta yêu cầu phải là tiểu thư đem hợp đồng đến và...ký trên giường.