- Tả Bân, ông mau thả tôi xuống! Ông thả tôi xuống, đồ biến thái, bệnh hoạn! Ông mau thả tôi xuống!
Lãnh Di Mạt đã gào rách cả cổ họng nhưng Tả Bân không có ý định sẽ tha cho cô. Đối với hắn thì những cái đánh của cô chẳng hề có tác dụng gì, chỉ giống như đang gãi ngứa thôi. Cho đến khi hắn đã đưa cô đến nơi hắn muốn rồi thì mới thả cô xuống.
Vừa mới được thả xuống thì Lãnh Di Mạt lại tiếp tục gây chiến với Tả Bân, cô nhìn chỗ mà hai người đang đứng, chính xác là ngay bên cạnh chiếc xích đu mới mà hắn đã cho treo lên.
- Tả Bân, ông thay xích đu của tôi đã hỏi qua tôi chưa hả? Xích đu của tôi đâu? Ồng mau trả xích đu lại cho tôi!
Tả Bân chưa nói gì cả, cứ nhìn con mèo nhỏ đang xù lông giận dữ, trong mắt của hắn chỉ phàn chiếu hình ảnh của cô. Đợi đến khi tạm thời im lặng rồi, hắn mới nhắc lại.
- Mạt Mạt, cháu đúng là càng ngày càng hư rồi đấy. Cháu không nhìn thấy chú đang làm việc hay sao mà vẫn quậy như vậy? Cháu làm hỏng việc của chú thì chú phải phạt cháu thế nào đây?
Nhìn thái độ của hắn đối với mình bây giờ hoàn toàn khác so với đêm qua, Lãnh Di Mạt nhìn đến xuất thần vài giây, chẳng lẽ hắn không còn nhớ gì về chuyện tối qua sao? Nhưng chút suy nghĩ hỗn loạn đó chỉ thoáng qua vài giây, rất nhanh cô lại tiếp tục chất vấn hắn chuyện của chiếc xích đu.
- Tôi không rảnh để quan tâm chuyện của ông. Tả Bân, ông tự ý đụng vào đồ của tôi như vậy, ông tưởng ông là ai hả?
Tả Bân gật gù tiếp nhận lời cô nói, từng bước tiến đến gần, giống như một con mãnh thú đang săn con mồi của mình. Mà Lãnh Di Mạt cũng đang lùi lại phía sau, nhìn hắn đầy đề phòng.
- Mạt Mạt, cả thân thể cháu, chú đều đã đụng vào rồi thì đồ của cháu đã là gì chứ? Hơn nữa, Mạt Mạt à, xích đu hỏng sẽ lại làm cháu ngã, chú không muốn cháu ngã bị thương đâu, như vậy thì sao có thể hầu hạ chú chứ?
- Tả Bân! Aaaa!!! Ông đừng đụng vào tôi! Thả tôi ra! Ông lại muốn làm gì hả?
Lãnh Di Mạt không kịp chạy trốn thì lần nữa bị Tả Bân bắt lại và đem đặt lên chiếc xích đu mới được thay mới. Hắn đứng phía sau cô, một tay nắm dây xích đu, một tay vuốt mái tóc đen dài sau lưng của cô như đang chăm sóc một đứa trẻ ngỗ nghịch. Giọng của hắn càng điềm tĩnh, nhẹ nhàng bao nhiêu thì chỉ càng chứng tỏ đang ẩn chứa bấy nhiêu nguy hiểm.
- Mạt Mạt à, xích đu này chú đã đặc biệt chuẩn bị cháu đấy. Cháu không thích nó sao? Hay là vì cháu không tin nó bền hơn chiếc xích đu cũ nát kia?
Cảm giác phía sau luôn có thể giết mình bất cứ lúc nào, cho nên đến hít thở cô cũng phải cẩn thận vô cùng. Tim cũng như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, lòng bàn tay thì đầy mồ hôi, các đầu ngón tay lạnh ngắt như xác ướp.
- Tôi không cần! Tả Bân, ông mau trả xích đu của tôi lại đây!
Tả Bân đứng phía sau cô vẫn đang duy trì động tác vuốt mái tóc mềm mại của cô, còn xoa xoa tấm lưng trơn mịn đến đôi vai gầy guộc, thon nhỏ. Hắn cúi đầu để thì thầm bên tai của cô, hơi thở nóng rực có mùi thuốc lá hòa với mùi hương nam tính quen thuộc vây quanh chóp mũi của Lãnh Di Mạt.
- Nếu Mạt Mạt của chú đã không tin như vậy thì chú sẽ cho cháu thử xem chiếc xích đu chú tặng cho cháu bền như thế nào, chắc chắn sẽ không để cháu ngã. Trừ phi...
Hắn ghé môi vào sát bên tai của Lãnh Di Mạt hơn, còn thích thú như một đứa trẻ mà gặm cắn vành tai non mềm.
- Cháu muốn điều đó.
Vừa dứt lời, hắn liền đẩy nhanh xích đu ra xa....
- Aaaaa.....dừng lại! Tả Bân, ông điên rồi, mau dừng lại!
Đương nhiên là vì hành động của Tả Bân quá bất ngờ mà Lãnh Di Mạt không kịp phản ứng, nếu không phải cô nhanh tay nắm chặt hai bên dây xích đu thì đã bị ngã từ trên cao xuống rồi. Tốc độ cùng lực đẩy này khiến cô sắp ngất đến nơi rồi, ruột gan cũng đảo lộn cả lên. Cô càng la hét thì Tả Bân càng đẩy nhanh tốc độ cũng như độ văng của xích đu hơn.
- Aaaa! Dừng, dừng lại đi mà, Tả Bân, ông dừng lại ngay! Tả Bân, aaa....đừng đẩy nữa!
Tả Bân vẫn đứng yên tại chỗ cũ, cho nên xích đu mà hắn đẩy chỉ lên theo một chiều, khi nó quay ngược lại gần đến điểm thăng bằng thì hắn lại đưa tay ra bắt lại dây xích đu, hoặc tiếp tục đẩy xích đu lên cao hoặc sẽ cúi đầu thì thầm bên tai của Lãnh Di Mạt. Chỉ mới vài vòng mà con mèo nhỏ của hắn đã bị dọa đến mặt mũi đều tái mét như tàu lá, đôi mắt ngấn lệ sắp khóc đến nơi.
- Mạt Mạt của chú, bây giờ cháu đã tin chiếc xích đu này sẽ không làm cháu ngã chưa nào?
Đầu óc của Lãnh Di Mạt vẫn còn đang xoay mòng mòng, cảnh vật trước mắt cô như đang bị xoáy vào một hố đen của vũ trụ, cảm giác buồn nôn xông lên tận đại não.
- Đồ biến thái! Ông có giỏi thì ném chết tôi luôn đi!
Cô phải thừa nhận mình phúc lớn mạng lớn lắm mới an toàn thoát khỏi cái chết. Nếu không phải cô còn chút may mắn thì với lực đẩy của Tả Bân vừa rồi sớm đã ném cô đi chầu ông bà rồi.
Bước chân xiêu vẹo, đi đứng cũng không ổn định, Lãnh Di Mạt phải bám víu vào những vật xung quanh mới có thể đứng vững.
Tả Bân từ từ đi tới gần cô, không nói một lời đã đem cô bế lên, buông ngay lời cảnh cáo khi cô ra sức vùng vẫy.
- Đừng tưởng chú không dám ném chết cháu. Hôm nay chú tạm tha cho cháu, nếu còn dám lặp lại hành động như hôm nay thì sẽ không dừng lại như vậy nữa đâu.
Cho dù hắn không cảnh cáo thì Lãnh Di Mạt cũng không còn đủ sức lực để mà phản kháng đến cùng nữa. Toàn thân cô mềm nhũn, xụi lơ trong ngực của người đàn ông, để mặc cho hắn bế vào trong.