Sau khi nhận được tin báo khẩn, Ngôn Tô đã lập tức đến bến tàu, mặc dù hàng không bị thiệt hại nhiều nhưng thuộc hạ chết lại không ít, đặc biệt là Ngao Bính đã không thấy tung tích nữa, nếu không phải còn một tên thuộc hạ sống dở chết dở cố gắng lết về thông báo thì ông ta cũng chưa biết ngay là chuyện gì xảy ra.
Không mất quá lâu để truy tìm dấu tích cuối cùng của Ngao Bính, Ngôn Tô cũng đã đến được căn nhà xưởng sản xuất tàu gần đó. Vừa mở cửa vào trong, tất cả đều bị một mùi khét và tanh vây lấy, suýt nữa là nôn ra rồi, càng đến gần thì càng thấy giống mùi thịt cháy vậy. Phía trước là một cái lò thiêu, bên trên còn sợi dây thừng đã bị đứt, Ngôn Tô ra lệnh cho thuộc hạ tìm kiếm trong lò thiêu kia. Rất nhanh liền lôi ra được một cái xác đã cháy đen và teo lại chỉ bằng một bộ xương. Dựa vào những dấu vết còn xót lại, Ngôn Tô cũng đã chắc chắn được đó chính là Ngao Bính, và còn biết là kẻ đã ra tay đang cố tình để lại dấu vết để giúp cho ông ta có thể nhận xác nhanh chóng hơn.
- Ranh con! Tao nhất định sẽ bắt mày phải quỳ xuống xin lỗi.
Ngôn Tô tức đến lồng ngực sắp vỡ tung, biết rõ đó là người của Xích Bang và kẻ cầm đầu chính là nhị gia vừa trở về, Ryan. Mục đích chính là trả thù cho Tiểu Nguyệt.
- Lão đại, ngài tìm thuộc hạ.
Lưu Phiến Phiến nhận được lệnh đã nhanh chóng đi tới gặp Ngôn Tô. Nhìn cái xác cháy đen dưới chân, cô ta cũng không hề tỏ ra kinh ngạc hay hoảng loạn gì, chỉ cần làm tốt việc của mình thôi là được.
Khi thấy Lưu Phiến Phiến đã đến, Ngôn Tô cũng thu lại gương mặt hậm hực vì tức giận lúc nãy, giao cho cô ta một nhiệm vụ mới.
- Không phải cô luôn muốn giết Lãnh Di Mạt sao? Tôi sẽ cho cô một cơ hội, đi giết cô ta đi.
Chấp niệm giết Lãnh Di Mạt của Lưu Phiến Phiến chưa bao giờ tiêu tan cả, cho dù trước giờ cô ta chỉ có nhận nhiệm vụ đi giết Tả Bân nhưng ý chí của cô ta lại luôn gào thét muốn giết Lãnh Di Mạt, bây giờ được Ngôn Tô cho phép rồi, có lí do gì mà cô ta lại không bắt lấy ngay chứ.
- Thuộc hạ nhất định sẽ không phụ sự tin tưởng của chủ nhân.
Nhìn Lưu Phiến Phiến nhanh chóng mắc câu như vậy, Ngôn Tô chắc là đang rất vui mừng trong lòng rồi, đương nhiên vì bây giờ ông ta đang mong chờ một màn cắn xé nhau của đám người Tả Bân mà, Xích Bang càng lục đục thì ông ta càng được lợi, còn có thể ngồi xem kịch hay nữa.
….…
Ryan đã biến mất tăm hơi suốt hơn hai ngày mới xuất hiện ở thủ phủ. Hai ngày vừa qua, anh ta vẫn không ngừng suy nghĩ đến chuyện bắt Lãnh Di Mạt phải đền tội thay cho Lãnh Di Tu vì những gì đã gây ra cho Tiểu Nguyệt. Suy nghĩ đó của anh ta càng mạnh mẽ hơn khi nhớ đến người con gái mình yêu nhất đã phải trải qua từng ấy đau thương.
Anh ta đến đây là để tìm gặp Tả Bân, nhưng chưa gặp được Tả Bân thì Hầu Tử đã chặn đường lại trước.
- Nhị gia, hiện giờ lão đại không tiện gặp ngài. Phiền ngài đợi một lát nữa.
Nhìn qua cánh cửa phòng phía sau Hầu Tử, Ryan cũng biết là Tả Bân đang bận việc gì rồi. Anh ta nhếch môi cười khẩy một cái, giọng điệu mang theo vài phần châm biếm.
- Không phải chỉ là bận dỗ một người phụ nữ thôi sao? Cậu ta coi việc đó quan trọng hơn cả sự hưng thịnh của Đan Thạch và an nguy của Xích Bang à?
Mặc dù chưa hiểu hết được ẩn ý trong những câu hỏi này của anh ta nhưng Hầu Tử vẫn phải làm tròn nhiệm vụ mà Tả Bân đã phân phó.
- Nhị gia, ngài cũng đừng làm khó thuộc hạ. Lão đại chưa tiện gặp ngài ngay bây giờ, ngài có thể đợi thêm một lúc nữa chứ?
Vốn dĩ Ryan cũng là còn nể tình bạn giữa hai người nên mới đến tìm Tả Bân thương lượng lại lần nữa, chỉ cần Tả Bân chịu hủy hôn với Lãnh Di Mạt thì từ giờ anh ta sẽ không tiếp tục truy cứu chuyện năm đó nữa. Nhưng xem ra qua thái độ này của Tả Bân thì anh ta cũng đã biết đáp án rồi, cứ coi như anh ta đi chuyến này là uổng công đi, cũng chẳng còn gì để nói tiếp nữa.
- Thôi được rồi. Nếu cậu ta bận như vậy thì tôi cũng chẳng dám làm phiền. Cậu cứ chuyển lời đến cậu ta là được, không phải cậu là luật sư đại diện của Đan Thạch sao? Vậy thì nói với cậu cũng được, Thiên Điểu từ giờ sẽ không còn là của Đan Thạch nữa, tôi sẽ rút lại hợp đồng và từ chối cung cấp thiết kế lần này cho Đan Thạch. Vốn dĩ Thiên Điểu là món quà tôi dành tặng cho Tiểu Ngư, nhưng bây giờ cô ấy lại mất rồi, mà đôi đã tổn thương cô ấy thì sao xứng có được Thiên Điểu chứ.
Trước những câu tuyên bố rõ rành rành của Ryan, Hầu Tử cũng không thể không bị làm cho choáng váng một phen, muốn khuyên giải Ryan nhưng căn bản là chẳng thể thay đổi được gì.
- Nhị gia, ngài biết tình hình hiện tại của Đan Thạch mà, nếu không có Thiên Điểu thì giá cổ phiếu có thể sẽ phải chịu một cuộc khủng hoảng lớn. Ngài muốn nhìn Đan Thạch điêu đứng sao?
Hầu Tử càng nói cũng càng thấy bất lực và tức tối trong người, sao Tả Bân và Ryan có thể trở mặt đến mức này chứ, như vậy không phải đi quá xa rồi sao?
Thế mà Ryan cũng chỉ cười nhạt như mọi chuyện chẳng liên quan gì đến mình, còn cố tình thách thức lại.
- Biết rõ tình hình của Đan Thạch nhưng cậu xem ông chủ của cậu hiện giờ đang làm gì đó? Mỗi ngày kè kè bên cạnh một người phụ nữ, chăm sóc cảm xúc của cô ta còn hơn quan tâm đến hoạt động của công ty. Cho dù hôm nay Đan Thạch có xảy ra khủng hoảng thì cũng là do cậu ta mà thôi.
Anh ta cố tình nói lớn để Tả Bân ở trong phòng nghe được, còn nhìn lại Hầu Tử đang cố nghĩ đủ mọi cách cứu vãn tình thế, nhưng cuối cùng anh ta cũng ngoảnh đầu bỏ đi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ta Dựa Nói Ngọt Tung Hoành Hậu Cung
2. [Đam Mỹ] Mùi Hương
3. Lá Thư Từ Ánh Trăng
4. Bình Sinh Hải
=====================================
- Chuẩn bị hợp đồng rồi gửi cho tôi, trước khi có sự đồng ý của tôi thì Đan Thạch không được phép đụng đến Thiên Điểu.
Nhưng anh ta vừa bước được hai bước thì Hầu Tử đứng phía sau đã cất tiếng ngăn cản.
- Nhị gia, ngài có thấy bản thân ngài bây giờ trông giống ai không?
Cậu ta chép miệng cười bất lực, khi chắc chắn Ryan đang đứng lại để nghe thì mới nói tiếp.
- Chính là lão đại của trước đây đấy. Trước khi lão đại biết được trái tim mình đập vì ai thì ngài ấy vẫn không thể nào thoát khỏi được quá khứ đen tối kia. Ngài ấy đã giữ chấp niệm oán hận phu nhân vì cô ấy là con gái của Lãnh Di Tu nên đương nhiên cũng phải đền tội thay cha. Và ngài luôn nói với ngài ấy, Lãnh Di Tu là Lãnh Di Tu, phu nhân là phu nhân, phu nhân vốn dĩ chẳng có lỗi gì trong thảm kịch năm đó cả, càng không có lỗi trong chuyện của tiểu thư Tiểu Nguyệt. Là ngài đã cố gắng thức tỉnh lão đại suốt mười mấy năm, nhưng cuối cùng thì ngài lại trở thành ngài ấy, lại không thể thoát ra được khỏi chuyện quá khứ, đem tất cả oán hận đổ hết lên đầu của một người không liên quan.
Khi nghe những lời này, ánh mắt tràn ngập cô độc của Ryan đúng là đã có chút gợn sóng. Nhưng rất nhanh đã liền bị dập tắt và thay vào đó chính là thái độ hời hợt như từ đầu.
- Bây giờ cậu lại định lấy những đạo lí vô nghĩa này để cứu vãn tình hình à? Tôi cũng nói luôn vậy, vô ích thôi. Nếu như Tả Bân không chịu hủy hôn với Lãnh Di Mạt và đuổi cô ta ra khỏi Xích Bang thì đừng hòng lấy được Thiên Điểu. Giữa Đan Thạch và đứa con gái của kẻ thù diệt tộc kia, tôi muốn xem cậu ta sẽ chọn bên nào.
Dứt lời, anh ta thực sự đã quay đầu đi rồi, chẳng cho một chút nhân nhượng nào nữa.
Sau khi Ryan rời đi không lâu, cửa phòng phía sau lưng cũng mở ra. Hầu Tử vội vàng xoay người lại và cung kính cúi chào.
- Lão đại. Quấy rầy ngài rồi. Ngài Ryan vừa đến đây, ngài ấy nói.....
- Không cần báo cáo nữa, tôi đều nghe hết cả rồi.
Hầu Tử còn định báo cáo lại mọi việc vừa rồi, lại không ngờ rằng là Tả Bân ở trong phòng sớm đã nghe hết không xót một câu chữ nào. Cậu ta cũng nhanh chóng hỏi hướng giải quyết tiếp theo.
- Lão đại, vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?
Tả Bân cũng không do dự lâu, liền có ngay đáp án luôn.
- Cứ làm theo lời của cậu ấy đi, chuẩn bị hợp đồng.