Ryan vẫn không chịu từ bỏ ý định nài nỉ Tả Bân nhanh chóng kết hôn với Lãnh Di Mạt. Tả Bân quay sang bên nào thì anh ta cũng theo liền đến đó, không để yên một giây nào cho hắn tập trung làm việc.
- Lão Tả, coi như tớ năn nỉ cậu đó. Cậu kết hôn với Mạt Mạt được không? Hai người làm ơn kết hôn đi được không? Kết hôn rồi sinh con luôn thì càng tốt. Lão Tả, tớ ngàn vạn lần dập đầu xin cậu đó.
Tả Bân gập tài liệu còn chưa đọc được nửa trang lại, vừa bất lực vừa tức giận mà nhìn anh ta, nhàn nhạt hỏi.
- Cậu bị sốt à? Tớ và Mạt Mạt có kết hôn hay không thì ảnh hưởng gì đến cậu àm cậu còn vội hơn cả tớ vậy?
Thấy hắn cuối cùng cũng chịu quan tâm đến mình, Ryan mới bày tỏ nỗi lòng của mình ra.
- Bởi vì khi nào Mạt Mạt kết hôn thì Tiểu Ngư mới yên tâm nghĩ tới hạnh phúc của bản thân. Chỉ có như vậy thì đến lúc tớ tỏ tình với cô ấy thì cô ấy mới đồng ý. Cho nên tớ năn nỉ cậu đó, làm ơn kết hôn đi được không?
Chuyện hài hước này mà cũng có thể xảy ra sao? Tả Bân không thể tin nổi mà nhìn Ryan, hỏi lại một cách bất ngờ.
- Cậu nói khi nào Mạt Mạt kết hôn thì cậu mới tỏ tình được với Tiểu Ngư? Logic gì vậy? Cậu giỡn mặt với tớ à?
Trước thái độ khó nhằn của Tả Bân, Ryan vẫn không từ bỏ, còn nhiệt tình giải thích lại mọi chuyện với hắn.
- Chính Tiểu Ngư đã nói với tớ hạnh phúc của Mạt Mạt cũng là hạnh phúc của cô ấy. Cũng có nghĩa là khi nào Mạt Mạt tìm được bến đỗ cuối cùng thì cô ấy mới yên tâm nghĩ tới hạnh phúc của bản thân. Cho nên vấn đề quan trọng nhất đối với tớ bây giờ chính là cậu và Mạt Mạt kết hôn đi, còn phải kết hôn trước khi sự kiện ra mắt bộ sưu tập mới diễn ra, như vậy thì lúc đó tớ tỏ tình mới có tác dụng chứ.
Hình như Tả Bân cũng đang dần tin lời của anh ta rồi. Vì hắn cũng là người chứng kiến Tiểu Ngư và Lãnh Di Mạt lớn lên bên nhau từ bé, hai người như chị em ruột vậy, Tiểu Ngư luôn bảo vệ Lãnh Di Mạt bất chấp mọi thứ, như vậy việc Tiểu Ngư luôn nghĩ cho hạnh phúc của Lãnh Di Mạt trước tiên đều hoàn toàn có lý.
- Cứ cho là cậu đang nói thật đi. Nhưng hiện giờ vẫn chưa phải lúc để tớ và Mạt Mạt kết hôn. Hơn nữa kết hôn vội vàng như vậy, nếu cô ấy lại nghĩ lung tung thì sao?
Ryan nghe xong thì lập tức phản biện lại ngay.
- Cái gì mà chưa phải lúc chứ? Cậu cũng đã cầu hôn rồi, hai người bây giờ không phải tình cảm rất nồng nhiệt à? Còn chưa kết hôn thì đợi khi nào đây? Hay là cậu không muốn cưới Mạt Mạt nữa? Cậu định quất ngựa truy phong đúng không?
Vẻ mặt Tả Bân liền đờ ra mà nhìn người trước mặt, bất lực nói không nên lời mà hóa giận.
- Cậu muốn chết đúng không?
Thấy hắn tức giận nên Ryan mới nhanh chóng giơ tay đầu hàng, che chắn trước mặt, cười cười rồi nói tiếp.
- Đừng giận, đừng giận. Cậu nghe tớ nói này, sớm muộn gì thì hai người cũng kết hôn thôi mà, chi bằng cứ kết hôn sớm một chút để còn giúp được tớ nữa. Cậu thử suy nghĩ xem, cũng đâu thiệt gì đâu chứ.
Nếu nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này thì Tả Bân cũng không còn lý do gì để phủ nhận cả. Nhưng điều làm hắn vẫn do dự chuyện kết hôn chính là thời gian này tinh thần của Lãnh Di Mạt còn chưa ổn định hẳn, còn có chút gì đó rất kỳ lạ nữa, nếu bây giờ hắn muốn kết hôn thì liệu cô sẽ có phản ứng như thế nào đây?
- Lão Tả, cậu còn do dự gì nữa. Nếu cậu thật lòng yêu Mạt Mạt và muốn kết hôn với người ta thì cậu đâu cần phải phân vân vậy chứ. Cậu đồng ý với tớ được không?
Thấy Tả Bân mãi không chịu đưa ra quyết định nên Ryan lại dùng một chiêu công kích khác.
- Dù sao thì tớ chỉ cần Mạt Mạt kết hôn thôi. Nếu cậu vẫn không chịu kết hôn với Mạt Mạt thì để tớ đi tìm con bé vậy, con bé cũng đâu bắt buộc chỉ có thể kết hôn với cậu đâu.
Nói dứt câu, anh ta cũng liền muốn rời đi ngay. Nhưng còn chưa kịp nhấc chân thì đã bị Tả Bân gọi lại.
- Hình như cậu vừa nói chỉ khi nào Mạt Mạt tìm được hạnh phúc thì Tiểu Ngư mới không còn gì lo lắng. Nếu đã là hạnh phúc của Mạt Mạt, cậu nghĩ ngoài tớ ra còn có người thứ hai à mà còn đi tìm?
Câu cuối cùng hắn gần như là dùng sức nghiến chặt răng, từng chữ phun ra rõ ràng rành mạch, khiến cho Ryan chẳng mấy chốc đã rùng mình sợ hãi, không hẹn mà quay đầu lại đối diện với hắn, vẫn là trưng ra vẻ mặt giả ngốc kia.
- Tớ chỉ đùa một chút thôi. Chắc cậu sẽ không hẹp hòi vậy đâu nhỉ? Lão Tả, bây giờ cậu đã có quyết định chưa? Cậu sẽ kết hôn với Mạt Mạt đúng không? Cậu sẽ kết hôn đúng không?
Tả Bân sắp bị anh ta xoay vòng vòng đến chóng mặt rồi. Thật lòng thì đúng là hắn cũng đã rất muốn kết hôn với Lãnh Di Mạt, chỉ là vẫn lo lắng tâm trạng của cô chưa được tốt. Nếu bây giờ thông báo với cô, tìm cách khuyên cô thì đến ngày ra mắt bộ sưu tập của Đan Thạch thì có lẽ vẫn kịp.
- Được rồi. Chọn ngày ra mắt bộ sưu tập mới làm ngày kết hôn của tớ đi. Cũng là ngày để cậu tỏ tình với Tiểu Ngư. Thế nào? Như vậy được chứ?
Nghe được đáp án của Tả Bân mà Ryan mừng đến suýt thì nhảy dựng lên rồi. Anh ta cười hớn hở hệt như một đứa trẻ, còn định ôm lấy Tả Bân nhưng đã bị hắn ngăn lại.
- Quá được luôn đấy! Lão Tả, cậu đúng là tuyệt nhất. Tớ yêu cậu!
Cảm giác da gà đều nổi lên hết rồi. Tả Bân tránh anh ta cứ như tránh tà vậy, không ngừng xua tay đuổi anh ta ra ngoài.
….….
Đứng bên ngoài phần nghĩa trang của Tả gia, Lãnh Di Mạt vẫn do dự rất lâu mới có đủ dũng khí để bước vào. Cô không biết mình đến đây là đúng hay không, liệu Tả gia, Tiểu Nguyệt có ghét cô, có hận cô như hận cha cô không? Liệu có phải cô không có tư cách đặt chân đến đây cho nên Tả Bân chưa bao giờ cho cô biết nơi chôn cất gia đình hắn?
Bước vào thế giới an nghỉ cuối cùng của Tả gia, Lãnh Di Mạt cảm giác mình như một tội đồ đang đối diện với bản án cho chính mình vậy. Cô đến trước phần mộ của vợ chồng Tả, mộ của Tiểu Nguyệt cũng đặt ở bên cạnh. Một gia đình này, chính vì lòng tham của cha cô mà hơn hai mươi năm đã nằm mãi ở đây.
Đặt bó hoa đã chuẩn bị rất kỹ xuống trước bia mộ của họ, Lãnh Di Mạt đứng nghiêm trang cúi thấp đầu chào một tiếng.
- Lần đầu gặp mặt, Tả lão tiên sinh, Tả lão phu nhân, và, Tiểu Nguyệt. Cháu xin phép giới thiệu một chút, cháu là Lãnh Di Mạt, con gái của Lãnh Di Tu. Cũng là kẻ thù của mọi người.
Nước mắt của cô không kìm được mà rơi xuống đầy hai bên mặt, đến cả việc đưa tay lên để lau khô cũng không đủ dũng khí. Cô đem hộp bánh ngọt đặt xuống trước mộ của Tiểu Nguyệt, mỉm cười nhẹ nhàng nói.
- Chú Bân nói chị rất thích bánh ngọt, em đã tự làm đấy, hy vọng chị sẽ thích.
Nhìn di ảnh của đôi vợ chồng đặt cạnh nhau, cúi cùng cô vẫn quyết định quỳ xuống một cách nghiêm trang, dập đầu xin lỗi họ.
- Tả lão tiên sinh, Tả lão phu nhân. Hôm nay cháu đến đây là muốn nói với hai vị một tiếng xin lỗi, cũng là để thay cha của cháu xin lỗi Tả gia. Cháu biết mình không có tư cách đến đây, càng không có tư cách quỳ trước mộ của mọi người. Nhưng cháu vẫn muốn xin lỗi mọi người một câu. Cháu muốn nói là cháu thực sự, thực sự rất yêu chú Bân. Cháu rất yêu chú ấy, cháu cũng biết hai vị nhất định là không đồng ý cho cháu ở bên cạnh chú Bân. Cháu lại càng không đủ tư cách để xin hai vị tác thành, cho nên cháu cũng đã quyết định rồi, cháu có thể không cần danh phận gì cả, chỉ cần có thể ở bên cạnh chú Bân và chăm sóc chú ấy thôi thì cháu cũng rất hạnh phúc rồi. Cháu mong hai vị có thể tác thành cho nguyện vọng hèn mọn này của cháu.
Cô vừa nói xong thì lại dập đầu liên tục ba cái trước bia mộ của vợ chồng Tả, đến nỗi tóc cũng rũ xuống che trước mắt, trán đã sưng đỏ một mảng nhưng vẫn chưa chịu dừng lại. Cho dù dập đầu bao nhiêu cái đi nữa thì vẫn không thể nào làm tan đi cảm giác như mang trọng tội trong lòng.