Đúng vậy. Chuyện này nếu nghĩ lại thì đúng là rất có nhiều điểm nghi vấn. Năm đó khi tận mắt chứng kiến cha mẹ bị giết trong tay của Lãnh Di Tu, Tả Bân vẫn nghe rất rõ cuộc đối thoại chưa đầy ba lượt của bọn họ. Tả lão gia vì không muốn Xích Bang dính líu đến việc kinh doanh ma túy và còn trừng trị Lãnh Di Tu lén lút làm trái nguyên tắc của tổ chức, cho nên mới dẫn đến kết cục cả gia tộc đều bị diệt sạch. Nếu khi đó Lãnh Di Tu thực sự nuôi tham vọng kinh doanh ma túy để đưa Xích Bang trở thành tổ chức đứng đầu thì tại sao từ sau khi tiếp nhận vị trí thủ lĩnh Xích Bang, ông ta vẫn giữ nguyên tắc của Tả lão gia là không kinh doanh ma túy. Vậy mục đích thực sự mà Lãnh Di Tu cướp lấy Xích Bang là gì? Không phải để Xích Bang có thể kinh doanh ma túy thì còn lí do nào khác ư?
Câu hỏi của Tả Bân cũng khiến cho Hầu Tử phải suy nghĩ. Cậu ta ngẩn người ra mất vài giây mới ngẫm ra vấn đề.
- Lão đại, ý của ngài là ngoài mặt Lãnh Di Tu giữ nguyên tắc không kinh doanh ma túy nhưng lại bí mật thực hiện phía sau?
Với nhận định này của Hầu Tử, Tả Bân vẫn cẩn thận lắc đầu phủ nhận, trực tiếp đưa ra thêm một nghi vấn nữa.
- Nếu Lãnh Di Tu thực sự có dính líu đến việc kinh doanh ma túy thì Xích Bang đã không trở thành cái gai mà nhiều kẻ muốn nhổ như vậy rồi.
Hầu Tử vẫn chưa hiểu ra hết ý đồ của hắn.
- Vậy lão đại, ý của ngài là......
….…
Lãnh Di Mạt vừa sáng đã đi ra khỏi nhà, vì lệnh của Tả Bân bây giờ nên cô muốn đi đâu cũng phải để tài xế đưa đi và còn có thêm thuộc hạ của hắn theo sau bảo vệ nữa. Cô cũng không có ý kiến gì, cứ làm theo sự sắp xếp của hắn thôi.
Chỗ mà cô đến chính là mộ phần của Lãnh Di Tu.
Cô mặc một bộ váy màu đen, trang điểm nhẹ nhàng để che đi vẻ tiều tụy trên mặt.
Đứng trước mộ phần của cha, nhìn vào di ảnh của ông, cô đặt một bó hoa cúc trắng vừa đem theo xuống bên cạnh, sau đó mới bắt đầu nói chuyện với ông.
- Ba ba, hôm qua con đã nghe được một chuyện rất thú vị. Ba biết đó là gì không? Con quên mất, hình như là ba biết rõ hơn con mà.
Cảm giác nơi lồng ngực bắt đầu quặn thắt, càng không kìm nổi nước mắt nữa, càng nói thì cảm xúc càng hỗn loạn hơn.
- Ba ba, con thực sự không biết phải hiểu cho ba thế nào nữa. Ba là ba của con, là người sinh ra con. Nhưng mà con thật lòng không thể nào tha thứ cho những việc ba đã làm.
- Tại sao vậy? Tại sao ba lại làm như vậy? Tiểu Nguyệt, chị ấy chỉ mới là một đứa trẻ thôi mà, rốt cuộc chị ấy đã làm gì sai mà ba lại đối với một đứa trẻ sáu tuổi như vậy? Tại sao ba lại giết họ hả? Tại sao?
Càng về sau thì tâm trạng của cô càng kích động hơn. Cứ mỗi câu tại sao thì gần như là dùng hết sức bình sinh để mà hét lên, chẳng quan tâm có gào rách cổ họng hay không, nước mắt cũng chảy khắp hai bên mặt, ngồi phịch xuống mặt đất, hai tay không ngừng đánh vào bia mộ trước mặt.
- Tại sao lại giết họ? Tại sao ba lại làm như vậy? Ba nói đi! Ba nói gì đi chứ? Tại sao lại phá nát một gia đình như vậy?
Cô vừa khóc vừa gục đầu vào bia mộ của Lãnh Di Tu mà oán than, đến giọng cũng đã đã sớm lạc hẳn đi rồi.
- Ba biết không, con đã nghĩ chú Bân là kẻ thù của con, là kẻ thù của Lãnh gia. Con yêu chú ấy đến mức có thể moi cả tim mình ra, nhưng mà vì muốn báo thù cho ba nên con đã tự tay đâm người mà con yêu. Cuối cùng con lại biết, hóa ra con mới là người nợ chú ấy. Có phải ba thấy con rất buồn cười không? Ba ở dưới đó có phải rất hả hê không?
Nước mắt càng lau thì càng rơi nhiều hơn, thậm chí hai tay vì ma sát liên tục vào bia mộ nên đỏ ửng cả một mảng mà vẫn chẳng cảm nhận được gì nữa.
- Bây giờ con không còn mặt mũi nào để đối diện với chú Bân nữa. Chỉ cần chú ấy dịu dàng với con thì con lại cảm giác tội lỗi đầy mình. Con biết một đạo lí thế này, nợ cha con có thể trả. Nhưng con làm sao còn đủ tư cách để nhận tình yêu của chú Bân chứ. Con không muốn rời xa chú ấy, nhưng con làm sao ở lại nữa đây? Ba nói con biết rốt cuộc con phải làm sao đây hả?
….…..
Mặc dù vẫn chưa có chứng cứ chắc chắn nhưng suy nghĩ của Tả Bân cũng đã khẳng định được một phần nào đó.
- Cậu nói xem, Ngôn Tô có thể giả mạo tôi để giết Từ Đạo và xâm nhập vào mật giam thì có nghĩa là cũng có thể giả mạo một người khác đúng chứ?
Hắn nói đến đây thì Hầu Tử hình như đã hiểu được một phần nào đó rồi, cứ như được khai sáng ra vậy.
- Lão đại, ngài nói, ngài nói người năm đó không phải là Lãnh Di Tu mà chính là....Ngôn Tô sao?
Tả Bân cầm cây bút trên tay xoay xoay như một thú vui tiêu khiển, thỉnh thoảng lại gõ gõ xuống bàn theo một tiết tấu chậm rãi. Vừa suy nghĩ vừa nói thêm.
- Trước đây tôi chưa từng nghĩ tới khả năng Ngôn Tô có thể dùng cách giả mạo này để người khác gánh tội thay mình. Nhưng bây giờ đã rất rõ ràng việc ông ta dùng danh tiếng của tôi làm lá chắn, khả năng hai mươi năm trước ông ta mượn danh của Lãnh Di Tu cũng rất cao.
Vấn đề này đúng là sẽ không ai nghĩ đến cả, cho dù ai ở vị trí của Tả Bân năm đó cũng sẽ khẳng định đó là Lãnh Di Tu. Nhưng chỉ mới dựa vào việc Ngôn Tô làm gần đây để kết luận việc năm đó cũng là do ông ta làm thì có phải Tả Bân đã quá vội vàng rồi không.
- Lão đại, nhưng cũng không thể chắc chắn được đó có phải là Ngôn Tô hay không.
Điều này thì Tả Bân cũng không hoàn toàn phủ nhận, dù gì thì những suy luận trên mới là phỏng đoán ban đầu của hắn thôi. Hắn gật gật đầu, lại rơi vào trầm tư, còn ngả lưng ra sau tựa ghế, ngón tay xoay xoay chiếc nhẫn bạc của tay kia trong lúc suy ngẫm.
- Cậu bí mật điều tra lại chuyện năm đó. Đừng đánh rắn động cỏ.
- Thuộc hạ rõ rồi.
Hầu Tử nghe xong cũng nghiêm chỉnh gật đầu nhận lệnh.
….…
Vì chuyện vụ kiện bản quyền nên Ryan vẫn còn rất đau đầu, một bên phải kịp hoàn thành thiết kế cho bộ sưu tập sắp ra mắt, một bên phải phối hợp với Hầu Tử để chứng minh bản quyền. Cho nên anh ta cũng mượn cớ này để Tả Bân điều Tiểu Ngư qua giúp mình thời gian này, đương nhiên nguyện vọng cũng được đáp ứng.
- Ngài Ryan, chẳng lẽ mỗi lần ngài chuẩn bị thiết kế mới thì đều phải thuê tôi về làm osin sao? Ngài có thể tìm người khác mà, tôi còn rất lo cho tiểu thư đây.
Tiểu Ngư vừa sắp xếp lại đống giấy lộn xộn trên bàn làm việc cho Ryan vừa bày tỏ quan điểm cá nhân của mình. Không ngờ là người đàn ông nào đó còn rất mặt dày coi nó như nhân viên của mình, còn không kiêng dè gì nói.
- Tiểu thư của cô có lão Tả là đủ rồi. Cô không thấy cả ngày cô cứ kè kè bên cạnh giống một bà mẹ à? Con gái lớn cũng phải gả đi thôi, cô lo được cả đời chắc. Ngược lại là cô, cũng nên nghĩ tới hạnh phúc của mình đi chứ.
Lời này của anh ta thực sự là có ẩn ý, nhưng có lẽ chỉ có một mình anh ta hiểu được thôi, với người suy nghĩ đơn giản và thẳng thắn như Tiểu Ngư thì cũng chỉ nghe tai này rồi lọt qua tai kia.
- Tôi chưa từng nghĩ xa như vậy. Năm xưa nếu không có tiểu thư coi tôi như em gái thì tôi đã sớm bỏ mạng bất cứ lúc nào rồi. Tôi không nhớ mình đến từ đâu, cha mẹ là ai, cũng không nhớ mình đã xảy ra chuyện gì trước khi gặp tiểu thư. Lần đầu tiên nhìn thấy tiểu thư, chị ấy đã cho tôi hơi ấm của gia đình. Cho nên đối với tôi, hạnh phúc của tiểu thư cũng là hạnh phúc của tôi.
Nghe những lời tâm sự của Tiểu Ngư, Ryan lại chợt hiểu ra một vấn đề then chốt. Anh ta vừa nghĩ gì đó vừa gật gù tự tán thưởng cho suy nghĩ của mình, lúc nhìn lại Tiểu Ngư đang pha trà thì lại không nhịn được mà nói.
- Cô có nghe cách mà Mạt Mạt gọi lão Tả không?
Tiểu Ngư có chút không hiểu liền hỏi lại.
- Sao đột nhiên ngài lại hỏi chuyện đó?
Ryan chỉ nâng nhẹ khóe môi cười cười, trong lời nói dường như đang có tâm sự.
- Lúc mới nghe Mạt Mạt gọi lão Tả như vậy. Tôi chợt thấy ghen tị với cậu ta. Bởi vì tôi nhớ mình cũng từng có một biệt danh đặc biệt, nhưng đã lâu rồi tôi không còn được nghe nữa.
Anh ta bất chợt nhắc chuyện này, dù không dám đối diện nhưng Tiểu Ngư vẫn biết anh ta đang nói đến cái tên nào. Đúng là ba năm trước nó đã từng gọi anh ta như vậy, là “công chúa Ryan” chứ không phải cách gọi xa lạ như bây giờ. Chính là từ sau lần nói chuyện về người phụ nữ trong quá khứ của anh ta mà quan hệ của nó với anh ta đã dần dần hình thành khoảng cách vô hình, đến bây giờ vẫn chưa ai chịu bước qua đó.
Hai người rơi vào không khí trầm lặng đến khó xử, để phá vỡ bầu không khí này nên Tiểu Ngư đã lấy cớ bận việc rồi chạy nhanh ra ngoài. Để Ryan ngồi một mình trong phòng làm việc mà hụt hẫng nhìn theo.