Từ Khải vừa thấy hắn gật đầu xong, đột nhiên còn nở một nụ cười chán chườn như tiếc nuối, nói câu nào câu đấy cũng khá kỳ lạ.
- Anh biết tại sao tôi lại cho anh cơ hội giải thích không?
Bình thường Tả Bân vẫn luôn bị Ryan và Hầu Tử nói hành động khác lạ, hôm nay thì hắn đã có thể tận mắt nhìn thấy hành động kỳ lạ của một người rồi, và đó chính là Từ Khải đang đứng trước mặt đây. Hắn nghiêm túc lắc đầu, vẫn thử chờ xem tên nhãi này lại định dở trò gì nữa.
Từ Khải khẽ bật cười, như đang cười khinh chính mình.
- Tôi không phải cho anh cơ hội, mà đang cho hai người cơ hội.
Thái độ của cậu ta đã thay đổi khác hẳn với ban đầu, giống như một người đang mang đầy một bầu trời tâm sự vậy.
- Vừa nãy rõ ràng anh có thể bỏ qua cuộc gọi đó để thoát khỏi tình huống nguy hiểm trước mắt. Nhưng anh lại chẳng hề quan tâm đến cả sống chết của bản thân mà vẫn nhận cuộc gọi đó một cách hạnh phúc nhất. Cũng có thể là anh luôn có cách thức ứng phó với tôi trong tình huống xấu nhất. Nhưng anh vẫn không bỏ lỡ cuộc gọi đó. Khoảnh khắc đó, tôi thấy rất ngưỡng mộ anh. Anh không giống tôi, phải ôm sự ân hận suốt đời.
Nhớ lại chuyện trong quá khứ, có lẽ là một kỷ niệm đen tối nhất trong cuộc đời nên Từ Khải mới cúi gằm mặt như lúc này.
- Lúc trước, tôi cũng giống như anh hôm nay vậy. Vào lúc tôi đang giành được một địa bàn kinh doanh mới, thời khắc quyết định nhất, người con gái mà tôi yêu, cô ấy cũng gọi cho tôi. Nhưng tôi đã bỏ qua cuộc gọi đó để giải quyết xong chuyện trước mắt. Khi tôi quay về, cô ấy đã...mất rồi. Nếu như lúc đó, tôi bỏ qua tất cả, nhận cuộc gọi đó, có lẽ đã cứu được cô ấy. Cho nên khi nhìn thấy anh có thể vì người phụ nữ của mình mà không màng tất cả nguy hiểm, tôi thực sự rất ngưỡng mộ hai người. Nếu có thể quay lại, nhất định tôi sẽ lựa chọn giống anh.
Đây là tình huống gì thế này. Tả Bân cũng phải kinh ngạc nhìn người trước mặt. Lẽ ra là một cuộc thương lượng cam go, quyết liệt nhưng lại đột nhiên biến thành một buổi tâm sự tình trường thế này, ngay cả Tả Bân cũng không thích ứng kịp thì nói gì đến mấy tên thuộc hạ đi cùng hắn.
Nhận ra bản thân đã quá nặng chuyện cũ, Từ Khải mới hắng giọng một tiếng coi như là khôi phục lại dáng vẻ cần có. Vừa cầm những chứng cứ Tả Bân đem tới vừa nói.
- Đây coi như tôi tạm thời tin lời anh. Tôi sẽ điều tra lại chuyện này. Bây giờ anh có thể đi rồi, đừng để cô gái đó phải đợi quá lâu.
Nói xong, cậu ta cũng xoay người rời đi, còn vẫy tay ra hiệu cho thuộc hạ của mình rút lui, nhường đường cho tàu chở hàng của Đan Thạch đi qua.
Tả Bân vẫn đứng nhìn theo bọn họ một lúc, bây giờ thì hắn mới hoàn toàn cảm nhận được nỗi đau mà Từ Khải nhắc đến. Cho nên hắn càng không thể chậm trễ được, phải sớm quay về gặp Lãnh Di Mạt, hắn không thể để bản thân phải ân hận trong tương lai.
- Lão đại, tàu đã đi được rồi.
Một tên thuộc hạ vừa đi kiểm tra tình hình xong thì chạy lại báo cáo, cũng đã gọi Tả Bân xốc lại tinh thần. Hắn gật đầu một cái, bắt đầu phân phó nhiệm vụ tiếp tục vận chuyển, còn phải tăng nhanh tốc độ nữa.
.....…
Nhận được tin cấp báo từ Vịnh Ba Tư, Ngôn Tô tức giận đến mức suýt nữa là lật tung cả bàn làm việc trong phòng lên rồi. Cứ tưởng có thể mượn tay của Từ Khải để bóp chết Đan Thạch, không ngờ là Từ Khải này nửa đường lại thả cho tàu của Tả Bân về Thượng Hải.
- Lão đại, xin hãy bớt giận.
Ngao Bính và hai tên thuộc hạ khác quỳ gối hứng chịu mấy trận đòn trút giận vẫn không dám phản kháng, chỉ chờ Ngôn Tô bình tĩnh lại đã.
Ngôn Tô thở hì hục, ngồi xuống ghế mà như đem theo một khối hỏa lớn thiêu rụi cả căn phòng này.
- Tả Bân! Tả Bân! Tả Bân! Sao tên này cứ như âm hồn bất tán vậy hả? Bao nhiêu người vẫn không giết được cậu ta là thế nào đây?
Tên thuộc hạ quỳ bên cạnh Ngao Bính nuốt một ngụm nước bọt, lấy hết can đảm mà nói với Ngôn Tô.
- Lão đại, thuộc hạ nghe nói vì cuộc gọi của Lãnh Di Mạt vô tình đã giúp được Tả Bân và Từ Khải hóa giải hiềm khích….
Chuyện ngớ ngẩn này mà cũng dám nói với một con quỷ đang nổi trận lôi đình thì đúng là chán sống rồi. Nhưng không ngờ là Ngôn Tô vừa nghe xong lại lập tức chuyển một phần phẫn nộ từ Tả Bân sang Lãnh Di Mạt. Đúng vậy, tất cả kế hoạch của ông ta từ trước đến giờ đều là Lãnh Di Mạt nửa đường phá hỏng. Bây giờ đầu kiềm kẹp lại Đan Thạch chính là Daji của Ngôn Dực, nếu lại để Lãnh Di Mạt ảnh hưởng đến Ngôn Dực thì lại phiền phức hơn.
Ông ta bình tĩnh suy nghĩ thêm, sau đó gọi Ngao Bính.
- Cậu bắt đứa nghiệt chủng đó rồi gọi Tả Bân lại một thể rồi xử lý hết cho tôi. Tôi càng lúc càng không còn nhiều kiên nhẫn với chúng nữa.
Bí mật của ông ta sắp không giấu được bao lâu nữa, Tả Bân đã biết kẻ giả mạo hắn chính là ông ta thì sớm muộn cũng biết những chuyện còn lại, để tránh đêm dài lắm mộng, giết hết càng sớm càng tốt.
….…..
Mới sáng sớm mà Lãnh Di Mạt đã thức dậy để làm bữa sáng cho Tả Bân. Cô chuyên tâm cắt tỉa từng lát rau củ đặt vào các hộp đồ ăn, sau đó mới đậy nắp lại và xếp vào trong túi đựng, gói cả tình yêu của cô vào trong đồ ăn cho người nào đó.
Vú nuôi nhìn thấy Lãnh Di Mạt đã lấy lại tinh thần phấn khởi như vậy, còn chủ động xuống bếp làm đồ ăn sáng đem đến công ty cho Tả Bân thì tảng đá trong lòng cuối cùng cũng buông xuống được rồi.
Chuẩn bị xong đồ ăn sáng, Lãnh Di Mạt mới về phòng để sửa soạn, trang điểm, chải chuốt cẩn thận, còn chọn quần áo suốt mấy tiếng mới xong.
- Tiểu thư, hay là để em đi cùng chị?
Xách đồ cho Lãnh Di Mạt ra tới cửa, Tiểu Ngư vẫn có chút không yên tâm nên hỏi lại lần nữa. Nhưng Lãnh Di Mạt vẫn là muốn tự mình lái xe đến Đan Thạch, cô cười cười, đón lấy túi cơm rồi nói.
- Được rồi, chị không sao thật mà. Em vào trong đi.
Cũng đành vậy, Tiểu Ngư gật gật đầu, mỉm cười và vẫy tay tạm biệt, vẫn không quên dặn Lãnh Di Mạt phải mở điện thoại liên tục.
….….
Tả Bân vừa trở về Đan Thạch thì đúng vào giờ sáng sớm. Nhìn đồng hồ thì cũng thầm nghĩ Lãnh Di Mạt vẫn còn chưa đến nên hắn mới tranh thủ trong phòng nghỉ mà sửa soạn lại ngoại hình một chút, còn thay một bộ đồ sạch sẽ khác.
Lúc hắn vừa xong thì có tiếng gõ cửa và giọng của thư ký bên ngoài, tưởng là Lãnh Di Mạt đã đến nên còn đứng trước gương tập cười hai cái và chỉnh lại cổ áo mới đi ra ngoài bàn làm việc, cho thư ký vào thông báo.
Không ngờ lại thất vọng rồi…..
- Chủ tịch, có chuyện lớn rồi. Ngài Ryan và luật sư Hầu đến Daji thương lượng nhưng lại có rắc rối xảy ra.
Tả Bân đang muốn dành cả buổi sáng ở phòng làm việc chờ Lãnh Di Mạt nhưng lại nghe chuyện này thì cũng bắt đầu đứng ngồi không yên. Hai tên này không phải trước giờ làm việc gì cũng đều vẹn toàn sao? Lần này Ryan lại có thể kích động gây gổ với Ngôn Dực để bị kiện tội hành hung, Hầu Tử khác gì bảo mẫu cho anh ta chứ, vừa phải lo giải quyết thủ tục cho vụ kiện bản quyền vừa phải đảm nhiệm cả vai trò thân chủ cho anh ta trong việc hành hung nữa.
Người đàn ông nhìn đồng hồ mấy lần, cứ nghĩ tới là thấy bực rồi. Xem ra chỉ có việc đến gặp trực tiếp Ngôn Dực thì mới giải quyết ổn thỏa chuyện này.
Hắn sợ Lãnh Di Mạt đến đây không nhìn thấy hắn sẽ hụt hẫng lắm, nhưng nửa tiếng thôi chắc sẽ kịp trước khi cô đến nhỉ.
- Cô gọi tài xế cho tôi. Còn nữa, lát nữa nếu Mạt Mạt có đến thì cô cứ đưa cô ấy vào đây ngồi đợi tôi.
Dặn dò thư ký xong, hắn lại đứng lên khỏi chỗ ngồi, cầm áo khoác và đi ra khỏi phòng làm việc.
….….
Lãnh Di Mạt lái xe gần đến Đan Thạch thì lại bị tắt đường, nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm nên cô định gửi một tin nhắn cho Tả Bân thông báo nhưng nghĩ lại rồi thôi, vẫn nên đến bất ngờ một chút vẫn thú vị hơn.
Cũng vì cô mải mê cầm điện thoại mà không để ý xung quanh, kết quả là chắn đường một chiếc xe khác nên mới bị ông ta đến ăn vạ. Cô thở dài một hơi, cũng mở cửa xuống xe để giải quyết hiểu lầm với đối phương.
- Cô xem đi, cô va vào xe của tôi rồi, chỗ này cô định đền bù thế nào đây?
Rõ ràng là phía trước đang kẹt xe mà còn cố tình lái xe đến sát xe của cô, tự đâm vào rồi đến ăn vạ. Đây không phải lần đầu tiên Lãnh Di Mạt gặp phải loại người này, nếu là bình thường thì cô đã nói cho ra lẽ, nhưng vì tâm trạng đang tốt và không muốn bị chút chuyện này làm ảnh hưởng nên cô đã đồng ý bồi thường. Lúc cô cầm điện thoại để chuyển khoản thì lại không cẩn thận quan sát xung quanh, nhất là phía sau. Cảm giác sao hai mắt cứ mờ dần, cứ như rất buồn ngủ vậy…..